XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nương Tử Thích Tác Quái

Nương Tử Thích Tác Quái

Tác giả: Cừu Mộng

Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015

Lượt xem: 1341753

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1753 lượt.

o hứng khi mùa xuân này chính là nữ nhân tên gọi Vũ Mê Mê, bởi vì -- nàng rất thú vị, Đệ Nhất trang từ sau khi nàng đến, không khí dần dần trở nên vui vẻ khoái hoạt, không còn tịch mịch như trước nữa.
“Còn Linh Nhi?” Vũ Mê Mê hỏi tới.
“Cùng Hoa cô nương cưỡi chung.”
Hoa Luyến Luyến gật đầu đồng ý.
“Tôi muốn ngồi cùng với Phong thiếu gia.” Tuyết Linh giơ tay lên tiếng, nàng không muốn cạnh Hoa Luyến Luyến, ai biết nàng ta khi nào thì cao hứng hạ độc.
“Cũng được.” Phong Tiêu Tiêu không chút ngần ngại đồng ý.
“Tôi cùng Luyến Luyến cô nương chung một con.” Vũ Mê Mê bị dồn vào đường cùng, bất đắc dĩ mở miệng.
“Không được.” Nam nhân mặt lạnh thẳng thừng bác bỏ.
“Nam nữ thụ thụ bất thân, trang chủ nên chú ý danh tiết của tôi.” Nàng tận tình khuyên nhủ.
“Sau khi đã bị ta nhìn thấy hết?” Hắn nhướng mày, khẩu khí trêu tức.
Nếu không phải biểu tình trên gương mặt Phong Tiêu Tiêu thủy chung vẫn lạnh nhạt, mọi người nhất định sẽ nghĩ đây là lời nói của một tay công tử phong lưu có tiếng.
“Ngài đi chết đi, Phong Tiêu Tiêu.” Vũ Mê Mê mặt đỏ bừng bừng. Hắn, hắn căn bản là cố ý, trước mặt mọi người ngang nhiên nói như vậy. Tốt xấu gì nàng cũng là cô nương chưa lấy chồng mà!
“Cô đang xấu hổ sao?” Phong Tiêu Tiêu nhếch miệng, đôi mày giương cao chứng tỏ hắn đang kinh ngạc.
Nàng tức đến nỗi nói không nên lời, nắm tay siết chặt, không nhịn được hướng hắn ra quyền, sau đó nặng nề lui cước bộ. Đầu heo chết bằm, dám nói ra lời đó? Khó trách nữ nhân còn chưa đến cửa nhà hắn đã tìm chết!






“Chủ nhân, chúng ta không đi à?” Tuyết Linh kinh ngạc hỏi.
“Cho hắn đi một mình!” Vũ Mê Mê không hề quay đầu lại gào lên, trong bụng ngập đầy lửa giận.
Thân ảnh nhẹ động, Phong Tiêu Tiêu đã đến bên cạnh nàng, duỗi tay ôm nàng vào lòng, phi thân lên ngựa.
Tiếng kêu hét vừa vang, người ta đã nghe thấy thanh âm chửi rủa --
“Họ Phong kia, nếu để tôi rơi xuống đất, cả đời này cũng đừng mong bình yên!”
Lo lắng nàng ngủ không yên, hắn điều chỉnh một chút tư thế của nàng. Sợ nàng cảm lạnh, còn lấy áo choàng khoác lên người nàng.
Mơ mơ màng màng cảm thấy bên tai có người không ngừng réo gọi. “Chủ nhân, chủ nhân mau tỉnh, chủ nhân......”
Vũ Mê Mê cực chẳng đã mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt trắng nõn mịn màng của Tuyết Linh, vô thức nở nụ cười. “Linh Nhi, nếu có một ngày ta tỉnh lại, phát hiện trên mặt muội đột nhiên mọc đầy nếp nhăn, ta nhất định sẽ bị hù chết.”
“Chủ nhân, người cảm thấy không khỏe à?” Tuyết Linh lo lắng hỏi.
“Không có.” Nàng lơ mơ trả lời.
“Nhưng mà người chưa bao giờ ngủ ngon như vậy?”
Đó là bởi vì ta chưa từng có cảm giác an toàn như vậy. Những lời này bỗng dưng xuất hiện trong đầu Vũ Mê Mê. Ở bên cạnh Phong Tiêu Tiêu khiến cho nàng cảm thấy an toàn, đúng vậy, có lẽ nàng không chỉ thích hắn, mà thậm chí đã yêu hắn.
Tuyết Linh thấy thế càng thêm lo lắng, chủ nhân rất ít khi thừ người ra như vậy, khẳng định là sinh bệnh. Vụng trộm liếc nhìn Phong Tiêu Tiêu đang nhóm lửa bên bờ suối, trực giác cho biết chủ nhân không bình thường khẳng định là do hắn.
Vũ Mê Mê nghiêng đầu nghiên cứu biểu tình trên mặt nàng. Linh Nhi lại đang nghĩ lung tung gì đây? Mình ngủ không ngon, nàng lo lắng, mình ngủ ngon, nàng cũng lo lắng, thật sự là quan tâm quá mức rồi. Trong lòng chợt cảm thấy ấm áp, Linh Nhi tuy rằng đơn thuần, nhưng là một nha đầu đáng yêu.
“A!” Quay đầu nhìn thấy chủ nhân đang hứng thú đánh giá mình, Tuyết Linh hoảng sợ hét lớn.
“Linh Nhi, muội làm ơn đừng cứ hở một chút là la toáng lên được không?” Vũ Mê Mê dùng tay bịt lỗ tai, bất mãn ai oán.
Phong Tiêu Tiêu nghe tiếng kêu hướng mắt nhìn qua, sau đó yên tâm tiếp tục nướng cá. Đôi chủ tớ dở hơi kia, chỉ cần hợp lại với nhau, không có việc cũng thành có việc.
Vũ Mê Mê định đứng dậy mới phát hiện trên người mình là một kiện áo khoác của nam nhân. Nàng ngần ngại hỏi: “Linh Nhi, đây là muội khoác cho ta?” Trong bao hành lý của nàng không có loại này.
Tuyết Linh lắc đầu, “Là Phong trang chủ.”
“Ừ, ta đã bảo chính mình không có loại quần áo này mà.” Nàng gật đầu, đứng dậy.
“Chủ nhân, người muốn đi đâu?”
“Rửa mặt sạch sẽ, chờ ăn cá.”
“Vâng.”
Nhẹ nhàng vẩy nước rửa sạch gió bụi trên mặt, nhất thời tỉnh táo hơn, bèn cởi hài đem hai chân ngâm trong làn gió mát, cảm giác thoải mái cực kỳ.
Khi ngửi thấy mùi hương cá nướng thoang thoảng trước mặt, Vũ Mê Mê lập tức đưa tay tiếp nhận, cũng không quay đầu lại nói: “Cám ơn.”
Cảm giác có người ở bên cạnh ngồi xuống, nàng quay sang nhìn một chút, đung đưa chân đá nước, cười nói: “Trang chủ, kỹ thuật nướng cá của ngài không ngờ lại ngon đến vậy, so với Linh Nhi còn hơn.”
Nàng nhận ra mình, hắn một chút cũng không kinh ngạc. Nàng dùng độc nhiều năm, khứu giác vô cùng nhạy cảm, từ mùi cơ thể phân biệt được người đến đương nhiên rất dễ.
“Đổi xưng hô đi, gọi trang chủ nghe xa lạ quá.” Ngữ khí của hắn vẫn đạm mạc như vậy, gương mặt cũng vẫn lạnh