
Tác giả: Cừu Mộng
Ngày cập nhật: 04:42 22/12/2015
Lượt xem: 1341749
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/1749 lượt.
Tìm thử xem!” Trên trán Phong Tiêu Tiêu ẩn hiện tia hắc tuyến, ngữ khí có chút không xác định. Phiến rừng rậm này nhìn như tự nhiên, nhưng thực chất lại ẩn chứa trong đó trận pháp huyền ảo của Bát quái Cửu cung (2), Hồng Vân giáo quả nhiên không hề đơn giản.
“Đi theo muội!” Vẻ mặt của Vũ Mê Mê lúc này mặc dù không nắm chắc mười mươi, nhưng cũng có thể tin tưởng được.
Nhìn chằm chằm người trước mặt, Phong Tiêu Tiêu không mở miệng, chỉ theo phía sau nàng.
Nhưng mà rất nhanh hắn bắt đầu hoài nghi nữ nhân này rốt cuộc có thể dẫn hắn ra ngoài hay không, bởi vì, nàng căn bản đã quên mục đích chính của bọn họ là tìm lối thoát, chỉ xăm xăm một đường hái thuốc, thậm chí còn lấy cả áo khoác của hắn để đựng thảo dược.
Cảnh vật càng ngày càng u ám, nguy hiểm rình rập cũng ngày càng nhiều. Đêm tối chính là thời gian hoạt động của bọn dã thú.
Khi chiếc lưỡi liềm treo mình trên cao, bọn họ đã đi tới trước mặt một thác nước lớn. Dưới ánh trăng, thác nước giống như một dải lụa mềm vắt ngang sườn núi, phát ra tia sáng màu bạc lấp lánh, phảng phất như dòng sông ngân được tô điểm bằng vạn vạn vì sao trên cao, mà hiện tại đứng bên cạnh dòng nước, Vũ Mê Mê tựa hồ như một tiên nữ giáng trần, đuôi váy đung đưa theo nhịp gió, mái tóc dài nhẹ nhàng tung bay, vẻ mặt đầy say mê thưởng thức cảnh vật xung quanh.
Phong Tiêu Tiêu có chút ngẩn người, một nữ tử như vậy đột nhiên xâm nhập vào cuộc đời hắn, khiến cho con người lạnh lùng băng giá như hắn cảm nhận được chút niềm vui. Nàng giống như ánh mặt trời chói rọi chiếu sáng góc khuất nhất trong lòng hắn.....
~.~
Nơi có nước tất sẽ có cá, có cá ăn sẽ không đói bụng.
Vũ Mê Mê vui vẻ nướng cá, tuy rằng hơn nửa con đã cháy đen thui, nhưng nàng vẫn rất thích thú.
Sau khi quan sát khắp nơi, Phong Tiêu Tiêu tốn công trở về, xem ra phải chờ đến khi trời sáng.
Chính tại lúc nhìn thấy con cá bị nướng đến thảm thương, cảm giác bất lực trong lòng hắn càng tăng lên, chỉ có thể đem đi nướng lại. Nàng vốn không phải nướng để ăn, mà là đang đùa vọc. Nhìn xem, đen thui như vậy, giống như một cục than cháy khét, ăn được mới tài.
Bốn phía nồng nặc mùi khét, phỏng chừng còn có thể khiến cho dã thú xung quanh sợ đến ngất đi.
Chợt có âm thanh nho nhỏ truyền vào tai, Phong Tiêu Tiêu cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn.
“Chủ nhân......” Giọng nói nghẹn ngào, Tuyết Linh với gương mặt lê hoa đái vũ (3) đã đến ngay trước mặt. “Oa --” Nàng bổ nhào vào lồng ngực Vũ Mê Mê không ngừng khóc lớn.
Vũ Mê Mê trấn an vỗ lưng nàng, “Sao thế, có phải bị Hoa Luyến Luyến khi dễ không?”
“Không có.....” Tuyết Linh thút thít trả lời.
Hành động của nàng không lúc nào thoát khỏi mắt Phong Tiêu Tiêu, trong lòng âm thầm khen ngợi. Tuy rằng có lúc nhìn nàng hồ đồ, nhưng kỳ thật là đại trí giả ngu (người khôn giả ngốc). Cẩn trọng như vậy không phải người bình thường có thể làm được, thay vì nói nàng có vận khí tốt, không bằng bảo nàng biết tư duy.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một khung cảnh tươi mát, muôn màu muôn sắc ánh lên trong mắt mọi người.
Khắp núi mọc đầy hoa dại, cỏ xanh tươi mềm mượt trải khắp triền đồi không khỏi khiến tâm hồn con người thư thái thoải mái. Rừng trúc um tùm xanh ngát hoa cả mắt người, thật là không cách nào tưởng tượng khung cảnh trước mắt này lại chính là tổng đàn của bọn tà giáo nhiễu nhương võ lâm.
Đúng là trăm nghe không bằng một thấy! Vũ Mê Mê cảm khái vô vàn, nếu biết phong cảnh ở Hồng Vân giáo đẹp như vậy, nàng đã sớm chạy đến, dẫu cho có đầm rồng hang hổ cũng không ngăn được nàng.
Nhìn vẻ mặt của nàng, Phong Tiêu Tiêu trong lòng cảm thấy may mắn. Cũng may là hắn quyết định đi theo, nếu không nàng sẽ thật sự ở lại nơi này. Bởi vì trừ bỏ tham vàng quý bạc, nàng yêu nhất chính là cảnh đẹp.
Cảnh quan tuy đẹp, nhưng điều khiến lòng người kinh hãi nhất lại là các dáng ngọc trong Hồng Vân giáo. Mở to mắt nhìn, khắp nơi đều là nữ tử, mỗi người một vẻ thướt tha yêu kiều xinh đẹp duyên dáng, làm cho người ta không kịp chớp mắt.
Lúc ánh mắt của Hoa Luyến Luyến đảo qua một khoảnh sân, đột nhiên tối sầm lại, gương mặt như hoa như ngọc có chút tái xanh.
Nhìn sang góc khác, chỉ thấy một đám nữ nhân đang loay hoay xà quần với nhau không biết là đang làm gì.
Vũ Mê Mê khóe miệng khẽ vênh, hai tay vòng trước ngực, bộ dáng giống như xem kịch vui.
“Chủ nhân, có phải là Long thiếu gia không?” Tuyết Linh có chút không chắc chắn.
Phong Tiêu Tiêu nhất thời trở nên căng thẳng. Long Tòng Vân? Theo lời Tuyết Linh nói, đó là một người cực kỳ khôi ngô tuấn tú, hơn nữa nhân duyên cũng cực kỳ tốt, tốt đến nỗi khiến cho nam nhân trên đời chỉ muốn trừ diệt hắn đi cho hả dạ.
“Dạng nam nhân mỗi lần xuất hiện là khiến cho con gái người ta điên cuồng bu quanh, ta nghĩ trên đời này cũng không nhiều lắm.” Nụ cười trên môi Vũ Mê Mê càng thêm quỷ dị.
“Chủ nhân, đợi một chút.” Tuyết Linh cuống quít chạy lùi về sau.
Cha con họ Phong đồng loạt quay đầu, khó hiểu nhìn người