watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Nương Tử Xin Nhẹ Chút

Tác giả: Hoa Diên U Lạc

Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015

Lượt xem: 1341429

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1429 lượt.

n thận giết ngươi diệt khẩu!”
Đại Trư đổ mồ hôi lạnh, âm thầm kinh hãi, đôi mắt nhỏ liếc về phía hai bóng lưng trên một con ngựa trước mặt, “Quả nhiên là người trong giang hồ, khẩu vị không giống chúng ta.”
Đại Sơn và Đại Tượng nghe nói thế, không hẹn mà cùng gật đầu một cái.






Thiếu chủ cướp tiêu
Ban đêm gió lớn, trên đường nhỏ yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa đơn bạc và tiếng bánh xe. Đường Thải Nhi lần nữa ngửa đầu ngáp một cái, con đường phía trước gần như không thấy rõ, may nhờ sau lưng còn có một chỗ tựa lưng ấm áp.
Phóng tầm mắt nhìn một mảnh đen kịt, u ám, thấp thóang nhìn thấy con đường nhỏ mơ hồ không rõ. Ban đêm vào đầu hạ có chút ấm áp, láng máng còn có thể nghe tiếng côn trùng kêu, lại khiến cho màn đêm có chút quỷ dị.
“Nương tử, chúng ta đi chậm một chút, phía trước có người! Không nên đụng vào người ta, he he.” Giọng nói êm tai, dễ nghe của Dạ ngu ngốc vang lên từ phía sau.
“Cái gì? !” Đường Thải Nhi vội vàng nheo mắt nhìn về phía trước, quả nhiên có bốn, năm bóng người chuyển động, “Ngu ngốc, sao ngươi nói nhỏ như vậy!” Vừa nói hai tay nắm chặt dây cương, cả người cảnh giác hơn. Đêm khuya xuất hiện ở nơi hoang vu thôn dã tuyệt đối có vấn đề! Không phải là vận tiêu chính là cướp tiêu!
Mỗi một lần ngăn chặn công kích của đối phương, đều bị ép sát không có cơ hội phản công hoặc móc độc phấn ra, có thể thấy được nội lực của đối phương tuyệt đối hơn mình, còn có đao pháp của đối phương rất kỳ lạ,
Tám chín phần là võ lâm tuyệt học, khiến cho một giang hồ lãng nữ như Đường Thải Nhi nàng làm sao ứng phó? Huống chi còn phải bảo vệ an toàn cho Dạ ngu ngốc, ứng phó càng thêm khó khăn.
Ba người sau lưng cũng bị ba bóng đen bao vây xung quanh, nhưng mà hiển nhiên, ba hắc y nhân kia cấp bậc rất thấp, không thể tách rời ba người ra được.
Màn đêm tĩnh mịch trong nháy mắt đã không còn, bên tai toàn là tiếng đao, kiếm giao nhau, trước mắt đều là đao quang kiếm ảnh, trong rừng từng đàn chim bị kinh hãi phân tán chung quanh, đèn lồng treo trước xe tới tấp rơi xuống đất, thoáng chốc dấy lên một vầng sáng đỏ.
Đường Thải Nhi không khỏi cảm khái trong lòng, rõ ràng là chỉ có mười mấy người giao tranh, thế nhưng trong phút chốc lại biến thành giao đấu dữ dội như thế.
“A aaa~~~ nương tử ~~~~” Dạ ngu ngốc bị Đường Thải Nhi ném tới ném lui, hai mắt nổ đom đóm, chỉ cảm thấy tối tăm trời đất, không có sưc lực.
“Câm miệng! Nắm lấy ta!” Đường Thải Nhi muốn ngăn cản Dạ ngu ngốc tru lên, nhưng vẫn nghe thấy giọng “A aa” của hắn, bất đắc dĩ cau mày, vòng một vòng, lần nữa đá người ra xa mười thước.
“Nhân huynh thật là không có đạo nghĩa, chỉ vì một gia tài nho nhỏ mà lại ra tay như thế? !” Đường Thải Nhi chỉ vào mặt hắc y nhân nổi giận mắng.
Hắc y nhân hất mái tóc dài ra sau gáy, vẻ tự nhiên hoàn toàn không bị bộ quần áo cẩu thả kia che giấu. Đôi mắt như nước, dưới ánh trăng chiếu rọi hiện ra vẻ đẹp rung động lòng người, làm cho Đường Thải Nhi không dám nhìn thẳng. Hắc y nhân nắm bắt thời cơ hai tay lần nữa nắm trường đao, nhanh chóng đánh tới Đường Thải Nhi.
“Không phải chứ! Ngoan cường như vậy!” Đường Thải Nhi tức giận mắng mình lại vì sắc đẹp mà phân tâm, nhìn thấy có khoảng cách nhất định với đối phương, chính là thời cơ phóng độc tốt nhất, vội vàng nâng tay lên nhẹ nhàng bung ra, độc phấn vô hình theo gió phủ lên người bịt mặt, ngay sau đó không hề né tránh công kích của hắn, mà là đàng hoàng đứng tại chỗ tỉnh táo nói, “1, 2, 3~ a! ! !”
Đường Thải Nhi kinh hãi, chỉ cảm thấy trong nháy mắt đầu đã bị một lồng ngực rắn chắc che kín, rồi sau đó thân thể ngã về phía sau. Nàng bị Dạ ngu ngốc ôm ngã trên mặt đất, miệng dính đầy đất. Bờ vai Dạ ngu ngốc run rẩy, mặt đầy vẻ sợ hãi, trong miệng ô hô nói: “Nương tử, ô ô. . . . . . Nguy hiểm thật nguy hiểm thật. . . . . .”
“Dạ ngu ngốc ngươi! Ngươi đụng ngã ta làm gì? !”
“Đồ khốn muốn đả thương nương tử, không được!”
“Đả thương ta cái gì. . . . . .” Đường Thải Nhi ý thức được Dạ ngu ngốc vì thấy đao kia chém tới nàng, cho nên mới liều mạng dùng thân thể ngăn lại, khóe miệng không khỏi cong lên một nụ cười, sau đó chỉ hắc y nhân cũng đang nằm trên mặt đất, “Hắn hiện tại sẽ không đả thương được ai nữa.”
Cặp mắt của Dạ ngu ngốc đầy vẻ nghi vấn, nhìn hắc y nhân nằm trên mặt đất từ từ mở miệng, “Eo? Hắn mới vừa rồi còn đầy sức sống nha. . . . . .”
Ba hắc y nhân khác thấy tình huống như vậy, đều là kinh ngạc, nhảy ra sau mấy thước, chạy vội tới bên người đang té xỉu, đồng loạt hô: “Thiếu chủ!”
Đường Thải Nhi nhíu mày, “Thiếu chủ?”
Một người trong đó hiển nhiên không đủ tỉnh táo, trong nháy mắt đứng lên cầm đao trúc, mặc dù đã che mặt vẫn không dấu được vẻ dữ tợn trên khuôn mặt kia, “A a! ! ! Ta muốn giết ngươi! Vì Thiếu chủ báo thù!” Trong miệng hầm hừ, chạy một đường thẳng đánh tới Đường Thải Nhi.
Đường Thải Nhi mang vẻ mặt bình tĩnh như thường, vung áo lên, nhấc chân đá một cước.
“A!” Tên đó bị đau rống lên một tiếng, đao trúc rơi xuống đấ