
Tác giả: Hoa Diên U Lạc
Ngày cập nhật: 04:34 22/12/2015
Lượt xem: 1341544
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1544 lượt.
ạ nhi thối, hỏi chàng như thế nào, chàng lại ăn đậu hủ của ta.”
“Tú sắc khả xan*.” Lăng Dạ Tầm khẽ nhả ra mấy chữ, khiến cho Đường Thải Nhi nở nụ cười.
(* Tú sắc khả xan: sắc đẹp có thể ăn được)
Lăng Dạ Tầm nhìn hỉ phục của tân lang trong rương nói: “Có tân nương, sao có thể không có tướng công xứng đôi chứ?” Dứt lời, cầm hỉ phục lên, mở tay áo ra, mặc vào trong người, ngón tay khẽ cài, lại thắt một nút, liền mặc xong một thân hồng y.
Đường Thải Nhi nghiêm túc vỗ tay cổ vũ, “Tốc độ, tốc độ, phu quân cởi y phục rất nhanh, thì ra mặc vào cũng nhanh như vậy.”
“Thải nhi, ta nợ nàng một hôn lễ long trọng. Hôm nay, chỉ có thể để bóng đêm làm bạn, ánh trăng làm chứng, suối nhỏ thành khách. Nàng có bằng lòng hay không?”
Khóe miệng Đường Thải Nhi cong thật cong, nụ cười kia làm thế nào cũng không che giấu được.
Cũng đúng lúc này, từ cửa truyền đến một tiếng cười khẽ, hai người nhìn, hóa ra là Ưng Thiên Ngô đang đứng ở cửa nhìn hai người cười cười.
“Nhị vị có cần hỉ bà hô mấy tiếng nhất bái thiên địa không?” Giọng nói quạnh quẽ của Ưng Thiên Ngô vang lên trong phòng.
Đường Thải Nhi mặt mày đỏ bừng, ho khan mấy tiếng không trả lời.
Lăng Dạ Tầm cười cười, rút khăn hỉ trong tay Đường Thải Nhi ra. Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, gió nhẹ lướt qua, khăn hỉ đã trùm lên đầu.
“Làm phiền Ưng công tử.” Lăng Dạ Tầm hướng về Ưng Thiên Ngô nói một câu, lại cúi đầu, thì thầm bên tai Đường Thải Nhi, “Nương tử, chúng ta đi thôi.”
Gió nhẹ chợt nổi lên, thổi bay giá y đỏ thẫm, khăn cưới phiêu động, lộ ra kiều dung của mỹ nhân.
Hoa đăng pháo hoa, chậm rãi cháy, soi con đường bái hôn.
Không chiêng trống, không kèn thổi hỉ nhạc, không kiệu hoa đẹp đẽ vững vàng đi trước. Chỉ có đôi tay kia, lẳng lặng nắm chặt tay mình, từng bước đi xuống thềm trúc.
Tân lang thỉnh thoảng quay đầu lại, ý cười trong mắt, nhìn chăm chú vào đôi mắt đang cong lên dưới lớp khăn hỉ.
Như thế gặp nhau, như thế yêu nhau, như thế gặp lại, cứ như thế, bên nhau trọn đời.
Đêm thu, rất lạnh. Bên trong hẻm núi, ánh trăng phủ kín.
Nhưng cùng nắm tay như vậy cũng thật ấm áp, ấm đến nỗi khiến hai mắt Đường Thải Nhi hoen đỏ. Câu nói đùa đã thành sự thật, từng chơi đùa đã thành thật lòng. Trời xanh thích đùa giỡn con người, Đường Thải Nhi lại muốn hét thật to, muốn nói trời xanh đối đãi nàng không tệ.
Cước bộ dừng lại trước mộ phần, xoay người qua, hai người đối diện nhau.
Gió thổi, đem vạt áo của nàng phủ lấy giày của hắn. Buông tay ra, hai người hơi lui về phía sau, tim lại càng đập mạnh.
Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên bên tai: “Nhất bái thiên địa.”
Tân lang nhìn tân nương cười, ánh mắt kia có rất nhiều cảm xúc, không nói rõ ra, nhưng lại rõ rang hiểu được, đó là một chữ “Tình”.
Cả hai xoay người hướng ánh trăng dưới dòng suối, ăn ý, khom người cúi đầu.
“Nhị bái cao đường.”
Xoay người, mặt hướng trước mộ phần, hai người đều dừng một chút. Đường Thải Nhi ngẩng đầu nhìn mắt Lăng Dạ Tầm, nhoẻn miệng cười.
”Cha mẹ từng nói qua, phải tận mắt nhìn ta mặc giá y đỏ thẫm, gả cho phu quân.”
Đường Thải Nhi cười cười, cùng Lăng Dạ Tầm, cung kính cúi đầu.
Hai mắt Ưng Thiên Ngô cũng nhuộm đầy vui vẻ, nhìn tân nhân trước mắt, tự đáy lòng phát ra câu chúc phúc, “Phu thê giao bái.”
“Thải nhi, có nguyện gả cho ta?”
Nguyện ý, ta nguyện dùng cả đời bầu bạn bên cạnh chàng, chỉ vì biết quân thâm tình không đổi, ta cũng như vậy.
Đối diện nhau cúi đầu, ánh trăng càng rõ, gió thu càng mềm.
Lăng Dạ Tầm chậm rãi đưa tay, nhấc khăn hỉ lên, lộ ra khuôn mắt đã sớm ửng hồng của Đường Thải Nhi.
Ưng Thiên Ngô cười nhạt mấy tiếng, xoay người rời đi, để ánh trăng lại cho hai người tự thưởng thức.
“Đồ ngốc, nhìn cái gì lâu như vậy.” Đường Thải Nhi không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Lăng Dạ Tầm, quay mặt qua chỗ khác.
Lăng Dạ Tầm cười nhẹ nâng cằm của nàng lên, để nàng nhìn mình, giọng êm dịu như nước: “Nhìn nương tử của ta, vừa vặn dưới ánh trăng, càng thêm quyến rũ.”
“Miệng lưỡi trơn tru.”
Lăng Dạ Tầm không rảnh tay, ôm sát Đường Thải Nhi vào người, để nàng dán trên người mình, cúi đầu, lướt qua làn môi son kia.
Vong Xuyên cốc, vào quên đời.
Tân hôn, cỏ cây làm khách, ánh trăng làm chứng. Không có âm mưu, không có tính toán, không có lừa gạt.
Một đêm này, bọn họ thoát khỏi tất cả vướng bận, tất cả gánh nặng.
Nhưng, cũng chỉ có một đêm này. . . . . .
Ân ái trở về
Mùng một tháng chạp, ba người cùng nhau xuất cốc. Ưng Thiên Ngô cáo biệt hai người, cùng hai người ngược đường rời đi. Đường Thải Nhi đưa mắt nhìn theo bóng lưng của hắn, cảm khái nói: “Là độc gì, lại khiến hắn một đêm tóc đã bạc trắng.”
Lăng Dạ Tầm không để ý tới Đường Thải Nhi tự nói, trực tiếp ôm eo của nàng, nhảy lên ngựa.
Thúc ngựa rời đi, theo đường cũ trở về.
Theo thường lệ, trên đường hai lần bị ám sát, lúc đến khu vực sát cổng thành thì một nam tử áo đen điều khiển xe ngựa đến, giúp hai người giải vây