
Tác giả: Thanh Vi
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134755
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/755 lượt.
gười đàn ông đứng cách đó không xa cô cảm thấy có mấy phần kỳ lạ và không được tự nhiên.
Từ nhỏ đến lớn Đường Hiểu Huyên và Thiện Dục Dương vẫn như hình với bóng, lâu như vậy không thấy không phải là không muốn gặp, chỉ là nhìn thấy mặt anh cô sẽ nhớ đến hình ảnh ngày hôm đó, còn có câu nói của anh: ‘tớ và Hiểu Huyên chỉ là bạn rất thân thôi’. Nghĩ tới đây, Đường Hiểu Huyên chỉ cảm thấy lòng mình đau nhói.
Sau khi nghe được những lời đó, mình ngay cả chút mặt mũi, dũng khí cũng không có, nhếch nhác chạy ra khỏi công ty, một mình thẩn thơ đi trên đường, lúc đến khúc quẹo, Đường Hiểu Huyên chỉ nghe được tiếng còi inh tai, nhìn xe lao về phía mình, đầu óc cô trống rỗng, may là chiếc xe dừng cách cô một bước, người đàn ông trên xe hạ cửa sổ xe xuống rống lên.
"Cô điên à! Không biết nhìn đường à? Muốn chết thì cứ chết, liên lụy tôi làm gì."
Đường Hiểu Huyên thẩn thờ ngẩng đầu, lắp bắp nói: "Xin lỗi, thật xin lỗi."
Người đàn ông trên xe tâm trạng đang kích động, tính khí nóng này, nhưng khi thấy gương mặt của Đường Hiểu Huyên anh ta đã bình tĩnh lại, đột nhiên gọi tên cô, "Đường Hiểu Huyên, cậu là Đường Hiểu Huyên à! Này, còn nhớ bạn học cũ này không? Tôi là Giang Mặc nè."
Bạn học cũ gặp lại ai nấy đều xúc động, lúc uống xong ly rượu thứ nhất, Đường Hiểu Huyên liền khóc tu tu, kể hết mọi chuyện. Cô quá mệt mỏi, tâm trạng bị dồn nén không chỗ xả, khiến bản thân cô rất khổ sở.
Nghĩ tới chuyện ngày hôm nay, từ lúc Đường Hiểu Huyên nhìn thấy Thiện Dục Dương tâm trạng đang phập phồng đã bình tĩnh lại một chút, bên cạnh cô còn có Giang Mặc nữa mà, ban ngày cô đã rất mất mặt rồi, bây giờ không thể để điều đó tái diễn nữa
"Giang Mặc, cám ơn cậu đã đưa tôi về."
"Không có gì, bạn bè cũ mà, chút chuyện nhỏ này có đáng là gì."
"Hôm nay thật xấu hổ, đã khiến cậu chê cười rồi."
"Không có gì đâu, cậu biết không? Hiểu Huyên, tôi rất vui khi thấy nước mắt cậu, trước kia ngày nào cậu cũng đều ngây ngô, cười như búp bê, bây giờ như vậy làm tôi cảm thấy càng thân thiết hơn."
"Cậu cười tôi."
Giang Mặc xoa xoa tóc cô, cười to nói: "Không có không có."
Cùng lúc đèn xe tắt, Thiện Dục Dương cũng thấy rõ hai người đứng cách đó, rõ ràng mình đang tìm Đường Hiểu Huyên, vậy mà người đi cùng cô lại là một người khác, người đó còn là một người đàn ông. . . . . . Ý thức được điều này, Thiện Dục Dương nguy hiểm híp đôi mắt sắc bén lại. Trước nay bên cạnh Đường Hiểu Huyên chưa từng có người đàn ông nào, người này là ai?
Thiện Dục Dương nhìn dáng vẻ lôi lôi kéo kéo của hai người đứng cách đó không xa mà cảm thấy trong lòng phiền não càng lúc càng nhiều, ánh mắt càng trở nên nguy hiểm hơn. Người kia còn dám kéo tay Hiểu Huyên, có phải không muốn sống nữa không? Anh không biết đang xảy ra chuyện gì với mình, nhưng cứ thấy có người chạm vào cô là trong lòng hết sức không thoải mái.
Mắt thấy hai người càng nói cười càng thân thiết, Thiện Dục Dương cũng nhịn không được nữa bước nhanh tới đó.
Mặc dù là nói chuyện phiếm nhưng khóe mắt Đường Hiểu Huyên vẫn chú ý đến động tác của Thiện Dục Dương. Vốn tưởng rằng anh sẽ không qua đây, mình tiễn Giang Mặc về là được, ai ngờ đâu anh lại đang bước tới.
Đường Hiểu Huyên nhìn bóng dáng đầy khí thế kia thì bắt đầu căng thẳng. Làm thế nào để giới thiệu Thiện Dục Dương với Giang Mặc giờ? Chẳng lẽ phải nói người trước mắt này chính là người đàn ông mình thích? Chưa nói Giang Mặc mới vừa nghe xong chuyện đã gặp được nhân vật chính nghĩ sao, bản thân cô đã cảm thấy xấu hổ lắm rồi. Cô theo bản năng không muốn để cho hai người này gặp mặt.
Chỉ là một đoạn đường ngắn, Thiện Dục Dương đã nhanh chóng đi tới. Mặc dù Đường Hiểu Huyên rất bối rối nhưng vẫn phải đối mặt.
"Hiểu Huyên." Thiện Dục Dương không áp dụng chiến thuật vòng vo, mà trực tiếp chất vấn, "Sao trễ thế này rồi mới về?"
Đường Hiểu Huyên biết mình nên ngoan ngoãn trả lời, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông này cô lập tức nhớ lại những gì mình đã nghe hồi chiều, lòng đột nhiên kích động, không tự chủ dẫn theo chút cảm xúc phản kháng, "Em có chuyện riêng thôi."
"Là chuyện gì? Anh làm giúp em."
Ánh mắt quật cường của Đường Hiểu Huyên nhìn chằm chằm Thiện Dục Dương, có điều ngụ ý nhưng lại không che giấu được đáy mắt bi thương của mình, "Có một số chuyện em phải tự mình đối mặt, không liên quan gì đến anh."
Đúng vậy, có một số việc luôn luôn phải tự mình đối mặt, thích là chuyện của một người, yêu nhau mới là chuyện của hai người, nếu anh không thích mình, cần gì phải một lần nữa nói lời yêu ra khỏi miêng để mất công làm cho đối phương phiền lòng?
Khi nghe được câu này, Thiện Dục Dương thầm chấn động. Ánh mắt bi thương của Đường Hiểu Huyên càng làm anh đau đớn hơn.
Thiện Dục Dương kìm chế kích động muốn ôm cô vào lòng an ủi tận tình, anh xoay người nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, chỉ có như vậy anh mới có thể che giấu sự đau lòng của chính mình, "Vị này là?"
Tâm tư Đường Hiểu Huyên rất rối rắm, vẫn đang do dự không biết phải giới thiệu hai người như thế nào thì hai người đàn ông t