
Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa
Tác giả: Thanh Vi
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134746
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/746 lượt.
rước mắt này đã bắt đầu ‘giao chiến’.
Thiện Dục Dương và Giang Mặc đều là người thông minh, không cần cô nói gì cũng đã hiểu rõ vị trí của đối phương, hai ánh mắt giao nhau, ai nấy đều có tâm sự riêng, cuối cùng vẫn lộ vẻ cười nhạt.
Giang Mặc đưa tay ra trước, "Xin chào, tôi tên là Giang Mặc."
"Thiện Dục Dương." Thiện Dục Dương cũng không bất lịch sự, khóe môi nhếch lên vừa đủ, bắt tay đối phương.
"Thì ra là Thiện tổng của tập đoàn Vũ Dương, ngưỡng mộ anh đã lâu." Giang Mặc vừa cười vừa nhìn Đường Hiểu Huyên đang căng thẳng, một câu mang hai nghĩa.
Đối với lời khen tặng này Thiện Dục Dương làm như không nghe thấy, thản nhiên cười với Giang Mặc, "Anh Giang đây là bạn của Hiểu Huyên à?"
"Bạn học, quen nhau bốn năm đại học." Có điều cũng chỉ là quen sơ thôi nhưng Giang Mặc không nói ra điều đó.
"Là vậy à, nếu là bạn học, chắc cậu không ngại vào nhà chơi một lát chứ." Thiện Dục Dương biết mình không nên có địch ý như vậy, nhưng nhớ lại bộ dáng Đường Hiểu Huyên nói chuyện với anh ta rất quen thuộc, lửa giận nơi đáy lòng khiến anh điên cuồng.
Sao Giang Mặc không nhận ra anh đang dùng cách thức ‘tự cho mình là người nhà’, nhưng mặt vẫn không biến sắc như cũ, "Không, hôm nay Hiểu Huyên đã mệt lắm rồi, cô ấy cần nghỉ ngơi, tôi nghĩ hẹn lần sau thì hơn, dù sao bây giờ chúng tôi đã giữ liên lạc rồi, về sau sẽ đến thăm nhiều hơn, ngày nào đó rảnh rỗi sẽ chuẩn bị quà chu đáo để chào hỏi hai bác."
Câu này vừa được nói ra, không khí bốn phía trong nháy mắt như thể bị đóng băng, đáy mắt Thiện Dục Dương nhen nhóm lửa, kìm chế lắm mới không tặng một đấm vào gương mặt đang tươi cười của Giang Mặc. Tên này đang nói năng linh tinh gì vậy, Hiểu Huyên của anh nói muốn tiếp tục liên lạc với hắn ta lúc nào? Còn chào hỏi người lớn nữa, ai là người lớn của hắn ta?
"Bạn học thôi mà, những chuyện như vậy không phải phiền hà thế đâu."
"Bây giờ là bạn học, nhưng chuyện sau này không ai nói chắc chắn được." Giang Mặc cười rạng rỡ. Anh thừa nhận mình cố ý ‘đùa dai’, thế nhưng trò đùa này rất hữu ích không phải ư? Giúp bạn học cũ một chút cũng là việc nên làm.
Nhất thời không khí giữa hai người đàn ông này trở thành ‘giương cung bạt kiếm’, đáng tiếc Đường Hiểu Huyên vẫn đang căng thẳng vốn không nhận ra sóng ngầm đã bắt đầu khởi động giữa họ, cô chỉ cố che giấu tâm trạng của mình, không muốn để cho Thiện Dục Dương thấy mình lạnh nhạt, cũng không muốn để anh có cảm giác mình vẫn dây dưa với anh.
Giang Mặc thấy bộ dạng vội vã cuống cuồng của Đường Hiểu Huyên, đột nhiên thu hồi ánh mắt trên người Thiện Dục Dương, dịu dàng cười với cô, ngón tay thon dài búng nhẹ lên trán cô, giọng nói không hề che dấu sự thân mật, "Xem cậu này, đầu đầy mồ hôi, chúng ta mới đi chơi có mấy giờ đồng hồ thôi mà cậu đã mệt như vậy rồi, sức khỏe không tốt lắm, sau khi về nhà nhớ đi tắm luôn, cẩn thận bị cảm lạnh nha."
Đường Hiểu Huyên hậu tri hậu giác phát hiện ra mình căng thẳng đến nỗi trán đổ đầy mồ hôi. Cô tự giễu nói: "Tôi rất ít khi đi bộ, lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Đồ ngốc."
Lời nói này làm cho người ta vừa nghe đã cảm thấy mập mờ, huống chi Thiện Dục Dương vốn trong lòng đã vô cùng khó chịu, ánh mắt của anh rơi vào tay của người đàn ông kia, nhìn đến nỗi tay người kia sắp thủng một lỗ, quả đấm nắm chặt chỉ sợ một không nhịn được vung vào người nào đó.
Không trách được thời gian này Đường Hiểu Huyên cả ngày cũng không trông thấy bóng dáng đâu, thì rad+đ+l+q+đ là cùng người ta ra ngoài chơi. Cô có lá gan lớn như vậy từ bao giờ, dám làm chuyện ‘trốn việc đi chơi’.
Thiện Dục Dương thầm nghĩ như vậy nhưng lời nói kỳ quái đã ra khỏi miệng, "Hiểu Huyên, ai cho em không đi làm mà đi chơi hả? Có phải em nên giải thích với anh không?"
"Tôi tới giúp Hiểu Huyên giải thích đây thôi." Giang Mặc đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay tôi thấy cô ấy. . . . . ."
"Chuyện không liên quan tới cậu." Sắc mặt Thiện Dục Dương không tốt, tức giận cắt đứt lời Giang Mặc.
"Anh Thiện, anh. . . . . ." Sắc mặt Giang Mặc biến đổi.
"Cậu Giang, đây là chuyện giữa tôi vàd_đ_l_q_đ cô ấy."
Nghe hai bên anh tới tôi đi, đối thoại không ai nhường ai, cho dù thần kinh không ổn định như Đường Hiểu Huyên, giờ khắc này cũng nhận thấy giữa hai người đàn ông này có gì đó không đúng. Cô cắn môi dưới không biết nên làm sao.
Cuối cùng vẫn là Giang Mặc hít sâu một hơi tranh nói trước, "Hiểu Huyên cũng là bạn của tôi, tôi dẫn cô ấy đi chơi thì có gì không được, cho nên về sau tôi vẫn sẽ dẫn cô ấy đi, tôi cũng ở gần đây thôi, tôi sẽ thường xuyên đến." Giang Mặc cố ý cao giọng cười nói, nụ cười kia thấy thế nào cũng có chút tức giận bên trong.
Giang Mặc đường hoàng trả lời thay Đường Hiểu Huyên như vậy, Thiện Dục Dương nghe được mà cổ họng như mắc nghẹn, khí tắc ở ngực. Thiện Dục Dương càng thêm phiền não, anh thề người đàn ông này không phải dạng lương thiện gì, chỉ mấy câu đơn giản đã kích thích anh cự kỳ khó chịu. Anh nắm chặt tay hít sâu mấy lần để cho những suy nghĩ tạp nhạp của mình lặng xuống, anh muốn bình tĩnh đối mặt, nếu không sẽ