
Tác giả: Thanh Vi
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 134747
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/747 lượt.
thật sự rơi vào thế yếu.
Nghĩ tới đây, Thiện Dục Dương khẽ động khóe miệng lộ ra nụ cười yếu ớt: "Đi chơi không có gì, có điều tôi tự dẫn cô ấy đi thì tốt hơn, tính tình Hiểu Huyên lại đơn thuần không có kinh nghiệm gì. Sau này anh không có ở đây, Hiểu Huyên, em ít đi ra ngoài thì tốt hơn."
Nói xong, Thiện Dục Dương có vẻ có chút hài lòng, anh muốn nói cho Giang Mặc mình và Đường Hiểu Huyên là thanh mai trúc mã đã nhiều năm, nên anh có thể chăm sóc cô gái này một cách đường hoàng.
Giang Mặc híp mắt nhìn người đàn ông này một cái, không chịu thua thiệt, "Đúng vậy, cô ấy là người ngốc nghếch, thực sự luôn khiến người ta lo lắng, nhưng có sao đâu, có tôi ở đây rồi, sau này tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Hiểu Huyên, cậu đồng ý không?"
Nói đến đây Giang Mặc xoay người nhìn về phía Đường Hiểu Huyên, giọng nói của anh vừa nhẹ vừa dịu dàng, mắt đắm đuối đưa tình dường như không một cô gái nào có thể thoát được, nhưng giờ phút này Đường Hiểu Huyên không có tâm tư dư thừa, chỉ vì sau lưng có người đang tức giận muốn dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn phỏng người cô.
Đường Hiểu Huyên biết là Thiện Dục Dương đang nhìn cô, thế nhưng điều đó nói lên cái gì? Cô không hiểu tại sao người đàn ông này lại tức giận như thế, là bởi vì thứ vốn thuộc mình bị cướp mất ư? Cho dù anh không thích thứ đó cũng sẽ cảm thấy không thoải mái sao?
Giang Mặc dường như đang chờ câu trả lời của Đường Hiểu Huyên, nhưng Đường Hiểu Huyên chỉ có thể căng thẳng nắm chặt tay lại, không biết nên nói những gì. Thật may là Thiện Dục Dương không kềm chế được nên đã cắt đứt bầu không khí giằng co.
Không cho cơ hội từ chối, anh trực tiếp hỏi "Hiểu Huyên, dì Đường đã đợi em lâu lắm rồi đó, em mau về đi. Đúng rồi, ngày mai anh đến trường đua ngựa, chẳng phải em vẫn muốn đến đó chơi à? Ngày mai đi cùng với anh."
Hành động như vậy cũng có thể coi là bất lịch sự, lúc trước Thiện Dục Dương tuyệt đối không hành động như thế, nhưng anh thừa nhận vừa rồi mình có chút hoảng loạn, anh lo lắng Đường Hiểu Huyên sẽ đồng ý, lod\'đ\'l\'q\'đ lắng người đàn ông ưu tú kia sẽ cướp Đường Hiểu Huyên đi.
Trong một khắc kia Đường Hiểu Huyên cũng thở phào một hơi, cô dùng ánh mắt áy náy nhìn Giang Mặc. Sau khi gười nào đó nở nụ cười tươi với cô cô mới lấy dũng khí xoay người đối mặt với Thiện Dục Dương.
"Thiện. . . . . . anh Dục Dương, em không đi đâu, hôm qua đã em hứa với mẹ ngày mai sẽ dạo phố cùng mẹ rồi, anh đi một mình đi." Đường Hiểu Huyên cố gắng để mình bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn có vẻ sợ hãi, không trọng lượng
Nếu là Thiện Dục Dương của quá khứ, kiêu ngạo như anh sẽ tuyệt đối không chấp nhận từ chối, nhưng nhìn Đường Hiểu Huyên đang cố giữ khoảng cách với mình, bên cạnh còn một đối thủ đang đứng nhìn chằm chằm, nên anh cũng bình tĩnh lại, mặt dày tính toán cố chấp tới cùng.
Thiện Dục Dương nở nụ cười vốn có, kiên trì nói: "Đây là sắp xếp công việc, không phải chuyện riêng tư, hiện tại em vẫn là thư ký của anh, em nên nghe theo sắp xếp của anh."
"Nhưng em. . . . . ."
Thiện Dục Dương là người kiêu ngạo cỡ nào, làm sao anh có thể chịu được Đường Hiểu Huyên từ chối anh lần thứ hai trước mặt Giang Mặc? Giọng điệu của anh như chém đinh chặt sắt, làm cho người ta không thể có cơ hội xen vào, trực tiếp quẳng xuống một câu nói, "Buổi chiều anh sẽ tới đón em, nhớ về sớm chút để nghỉ ngơi."
Nói xong câu này, Thiện Dục Dương xoay người rời đi, thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, anh hiểu rõ tính tình Đường Hiểu Huyên nhất, nhóc con này không biết từ chối lại không có chủ kiến, nếu người khác kiên định giúp cô quyết định, cô sẽ không có dũng khí để phản kháng dữ dội.
Thực tế, tất cả đúng như anh suy đoán, Đường Hiểu Huyên không từ chối, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng lưng Thiện Dục Dương không lo lắng rời đi, trái tim lập tức đập loạn không thể khống chế.
Đưa mắt nhìn Thiện Dục Dương tính mười phần xâm lược rời đi, Giang Mặc nhìn cô gái do dự cắn môi không quyết trước mắt, trong lòng có chút buồn bã, xem ra anh suy đoán không sai, đây chính là người đàn ông mà Đường Hiểu Huyên thích.
"Là anh ta." Giang Mặc khẳng định.
Giang Mặc rất thông minh, lời nói ra đã nói trúng ngay tim đen, Đường Hiểu Huyên không chỗ trốn chạy cũng không hề giải thích, ánh mắt của cô trực tiếp nói lên tất cả. Cô cúi đầu thì thào nó: "Tôi không muốn đi."
"Anh ta là người đàn ông giỏi giang, cậu thích anh ta quả không sai." Giang Mặc thu hồi nụ cười bất cần đời trên mặt, đặt hai tay lên vai Đường Hiểu Huyên nặng nề nói: "Đừng buồn nữa, thích một người không có gì sai trái hết, có điều đó là người đàn ông mà bên cạnh anh ta không bao giờ thiếu những cô gái ái mộ, anh ta quá kiêu ngạo, cho nên thích anh ta sẽ đặc biệt mệt mỏi một chút. Nhưng Hiểu Huyên cậu rất tốt, đáng giá để người khác yêu, cho nên đừng lo lắng gì cả, cho dù anh rời đi, cũng sẽ có người thích hợp với cậu hơn xuất hiện."
Giọng điệu của anh chân thành như vậy không ngừng tiếp thêm sức mạnh cho Đường Hiểu Huyên, chỉ là chốc lát sau cô lại sầu muộn , "Xin lỗi cậu, tôi không biết