Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Hung Dữ

Ông Xã Hung Dữ

Tác giả: Thanh Vi

Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015

Lượt xem: 134748

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/748 lượt.

’ nên bây giờ điều cô sợ nhất chính là tiếp xúc với Thiện Dục Dương. Cô sao còn dám tiếp tục dừng lại, vung roi ngựa lập tức xông ra ngoài chạy trốn.
Thiện Dục Dương muốn nói chậm một chút, đáng tiếc chưa kịp nói gì thì một trận gió cát đã bay vào mặt. Cô gái ngồi trên lưng ngựa phi ra ngoài như tên bay, Giang Mặc cũng đuổi theo ngay sau đó.
Thiện Dục Dương bị vó ngựa văng đầy cát vào mặt suýt chút nữa thì ngã nhào. Chờ anh phục hồi lại tinh thần, chỉ có thể nhìn dáng người cưỡi ngựa mạnh mẽ mà thuần thục của Đường Hiểu Huyên ở nơi xa.
Thiện Dục Dương thấy vậy liền ngây cả người. Anh không biết kỹ thuật cưỡi ngựa của Đường Hiểu Huyên lại trở nên tốt như vậy. Nhóc con này tính tình hướng nội , cho tới bây giờ cô chỉ đứng từ xa nhìn mà ngưỡng mộ những loại hình vận động như thế này thôi. Còn nhớ rõ lần thứ hai Đường Hiểu Huyên tới đây chơi cùng anh và vài người bạn, cô bị họ nhao nhao bắt lên cưỡi ngựa, thái độ như thể sắp khóc đến nơi, cuối cùng suýt nữa thì ngã từ trên ngựa xuống.
Nhớ khi đó bạn bè anh cũng dẫn theo bạn gái, nhìn dáng vẻ cưỡi ngựa thuần thục của họ rồi nhìn lại bộ dạng ngốc nghếch của Đường Hiểu Huyên, Thiện Dục Dương chỉ có cảm giác rất mất mặt, hơn nữa thấy cô sau khi xuống ngựa hai chân phát run bị mọi người giễu cợt, anh càng cảm thấy tức giận hơn.
Trên đường về anh không cho cô sắc mặt tốt, Đường Hiểu Huyên cũng nhận thấy anh không vui, dọc đường đi đều cúi thấp đầu, mang bộ dạng của kẻ đã làm sai.
Nhưng là bây giờ tại sao lại thế này? Nhìn cô gái từ nhỏ luôn ngu ngơ giờ không cần mình khích lệ và an ủi nữa, đáy lòng anh lại quyến luyến dáng vẻ cô sợ hại nép vào ngực mình. Rốt cuộc bắt đầu từ lúc nào Đường Hiểu Huyên bên cạnh anh đã trở nên kiên cường hơn, đến nỗi không cần anh bên cạnh nữa?
Thiện Dục Dương càng ngày càng nắm chặt roi ngựa. Anh thấy mình đã sai rồi! Mặc dù nói anh không biết vị chua trong lòng anh xuất phát từ đâu, nhưng anh có cảm giác thất bại rất nặng nề.
Kể từ khi ba vị khách đến này đến, quản lý trường đua đã cẩn an bài từng chút một. Anh ta thấy Thiện Dục Dương ngẩn người đứng đó liền lập tức cười đi tới.
"Thiện tổng, nơi này cát bụi nhiều, nếu bây giờ anh không muốn cưỡi ngựa, tôi sẽ cùng anh đến khu nghỉ ngơi nghi ngơi một chút." Quản lý cười nói một cách ân cần.
Suy nghĩ hỗn loạn của Thiện Dục Dương lập tức bị đánh tan, anh mờ mịt nhìn quản lý một cái, từ chối nói, "Không cần đâu, tôi muốn xem Hiểu Huyên cưỡi ngựa, cô ấy không dám một thân một mình. . . . . ."
Anh còn chưa dứt lời đã bị quản lý cắt ngang, "Thiện tổng đang nói đùa sao, bây giờ kỹ thuật cưỡi ngựa của cô Đường đã rất khá rồi. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người nghiêm túc tập luyện như vậy đấy. Cô ấy cưỡi còn giỏi hơn so với những cô gái khác ấy chứ, anh xem. . . . . ."
Quản lý vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, Thiện Dục Dương lại nhạy cảm bắt được một chuyện, "Học cưỡi ngựa?! Hiểu Huyên học cưỡi ngựa lúc nào?" Trước khi anh dẫn Đường Hiểu Huyên đến trường đua ngựa lần đầu tiên, thậm chí cô ấy còn chưa biết cưỡi ngựa là không thể mặc váy mà còn mặc một cái váy trắng đến đây cùng anh. Cô ấy đã học cưỡi ngựa từ bao giờ thế?
Bị hỏi như thế quản lý sững sờ, kinh ngạc nói: "Từ nửa năm trước. Khi đó cô Đường tới chơi với anh, cưỡi ngựa chưa được tốt như bây giờ, sau đó cô ấy tự đến đây nói muốn học cưỡi ngựa. Lúc đó tôi có nhiều chuyện hỏi một câu, cô Đường nói là anh thích môn thể thao này, cô nói muốn học thật tốt để không làm anh mất thể diện. Trong nửa năm này cô ấy thường xuyên đến đây, học rất nghiêm túc, có một lần ngã ngựa, còn bị ngựa kéo đi vài mét, lúc ấy chân bị thương, đau đến đổ mồ hôi lạnh."
Quản lý không hề để ý tới sắc mặt của Thiện Dục Dương mà tiếp tục thao thao: "Mấy ngày trước cô Đường cũng tới, nhưng hôm đó tâm trạng cô ấy không tốt lắm, xem ra có chút nản lòng, nản chí, cũng bởi vì chân bị thương không thể cởi ngựa. Một lát sau cô ấy nói sau này sẽ không tới đây nữa. Tôi thấy hình như cô ấy bị mất thứ gì quan trọng lắm nên có nói mấy câu với cô ấy. . . . . ."
Quản lý là một người nói nhiều, hơn nữa bình thường Thiện Dục Dương không hay hỏi, khó được lần này anh mở miệng hỏi nên quản lý không kìm được miệng.
Anh ta càng nói càng nhiều, Thiện Dục Dương lại không nghe nổi nữa, sắc mặt trở nên phải cực kỳ khó coi. Anh nhíu chặt lông mày như thể khóa lại tất cả sầu muộn, trái tim thắt lại, đau đớn không chịu được.
Anh nhớ nửa năm trước có một lần Đường Hiểu Huyên xin nghỉ vì chân bị thương. Lúc ấy anh hỏi cô sao lại thế, nhóc con kia chỉ nói do không cẩn thân nên bị ngã. Anh còn nhớ khi ấy mình ghét bỏ cô một thời gian ngắn, còn trách cô không cẩn thận.
Kể từ lần thứ hai mang cô tới trường đua ngựa, nhóc con kia có vài lần dùng vẻ mặt hưng phấn hỏi anh có muốn đi cưỡi ngựa nữa không, nhưng do anh còn nhớ rõ kinh nghiệm mất mặt của hai lần trước đó nên đã không dẫn cô theo.
Thiện Dục Dương nghĩ đến lòng cô tràn đầy phấn khích lại bị mình từ chối một cách vô tình mà chỉ biết trầm mặc. Lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy ‘thì