
Tác giả: Tử Tuyền
Ngày cập nhật: 03:25 22/12/2015
Lượt xem: 134621
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/621 lượt.
g gì?" Tôi nghiêm túc làm tốt công việc của mình.
Lần này anh rất nhanh quyết định. "Một ly capuchino."
"Dạ."
Tôi chuẩn bị rời đi, anh ta gọi tôi.
"Tiểu Tuyết." Tôi bình tĩnh đứng lại. Anh cười cười: "Anh có thể gọi em như thế không?" Thanh âm nồng hậu đề nghị.
"Tùy anh." Trước khi cùng anh diễn trò, anh cũng không hỏi như thế? Hiện tại mới hỏi, phải chăng đã quá muộn.
Nghe được câu trả lời của tôi, Lạc Thiệu Nông tựa hồ nhẹ nhàng thở ra. "Em chừng nào thì hết giờ làm?"
"Có chuyện gì không?" Tôi hỏi lại anh. Không trả lời vấn đề của anh.
Lạc Thiệu Nông không có trả lời ngay, một lúc sau, mới nói: "Không có gì gấp gáp."
Tôi cảm giác được tâm tình cùa anh thay đổi đột ngột, bởi vì không thấy anh tươi cười.
"Đã như vậy, tôi nghĩ cũng không cần biết tôi khi nào hết giờ làm."
"Phải không?" Ý tứ có một chút thất vọng.
Tôi không để ý đến anh, tiếp tục công việc của tôi.
☆ ☆ ☆
6h30, tôi vội vã thay quần áo, và sau đó ra về. Đi ra khỏi cửa tiệm, phát hiện trời còn đang mưa. Buổi chiều đột nhiên trời mưa to, vốn nghĩ đến thoáng cái liền tạnh, ai ngờ..... Ai ôi! Làm sao bây giờ?
Hôm nay tiệm nhiều người, tôi đã tan tầm muộn nửa giờ, 7h30 còn đi làm gia sư, tuy rằng còn một giờ đồng hồ nữa, nhưng trời mưa khẳng định sẽ kẹt xe. Đi vào trong mượn một chiếc ô được rồi, hi vọng sẽ có.
Đang lúc tôi nghĩ như thế thì một chiếc xe ngừng lại trước mặt tôi. Từ trong xe đi ra chính là Lạc Thiệu Nông.
Anh lấy áo khoác của mình che mưa, bước nhanh đến bên cạnh tôi. "Lên xe, tôi chở em."
"Này....." Tôi đang lo lắng phiền phức anh sao? Anh lại đem tôi kéo lên xe.
Xe chậm rãi chạy.
"Đi đâu?" Anh chuyên tâm lái xe, không khỏi làm tôi biết bao coi trọng.
Tôi trả lời địa chỉ chỗ dạy cho anh.
"Em ở đấy?" Anh vẫn không quay lại nhìn tôi.
Tôi lắc đầu. "Không phải, tôi làm gia sư ở đó."
"Hả? Em làm gia sư?" Anh bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt gặp nhau, trong khoảng thời gian ngắn, tôi không biết làm thế nào cho phải, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cùng anh ta nhìn nhau. Tuy nhiên anh ta có vẻ không hài lòng.
Tôi nhắc nhở anh đang lái xe, phải cẩn thận. "Anh vì sao kinh ngạc như vậy? Sinh viên làm một hai công việc không phải rất bình thường hả?" Tôi cảm thấy anh ngạc nhiên.
"Làm hai công việc, em không mệt?"
"Không sao."
"Em thiếu tiền?" Anh quan tâm hỏi.
"Xem như là vậy." Tôi trả lời qua loa.
Lạc Thiệu Nông tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
Tôi bắt đầu khó chịu, anh cũng không phải là gì của tôi, dựa vào cái gì truy hỏi chuyện riêng của tôi? "Tôi nghĩ tôi không cần phải nói cho anh biết." Tôi lạnh lùng nói.
Anh cười ôn nhu nói: "Tức giận sao?"
Tôi không đáp lời.
"Thực sự tức giận?" Anh thừa dịp đèn đỏ anh quay lại nhìn tôi, cũng đem sợi tóc rơi xuống trên trán đằng sau tai.
Tôi đối với hành động thân mật của anh như thế tim đập dồn dập, có chút bối rối, vì không muốn anh phát hiện được tôi thay đổi, tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đèn xanh, anh đem tầm mắt dời đi, chuyên chú lái xe.
"Em không nói, tôi cũng không miễn cưỡng. Đừng giận tôi, được không?" Anh nói mang theo khẩn cầu.
Tôi vẫn như cũ im lặng. Anh thấy tôi như vậy cũng không nói nữa. Trong xe toàn bộ rơi vào không khí yên tĩnh. Không lâu sau, anh dừng xe ở một cửa hàng tiện lợi, bỏ lại một câu "Chờ anh", đã đi xuống xe chạy vào cửa hàng.
Anh có lẽ muốn mua cái gì đó. Tôi tranh thủ thời gian ngắn ngủi này chợp mắt một chút, tuy rằng vô ích.
Chốc lát, anh mở cửa trở vào, tôi liền mở mắt.
"Tiểu Tuyết, em còn không có ăn bữa tối chứ?" Không đợi tôi trả lời, ánh liền đưa cho tôi một túi đồ. "Tôi mua một ít bánh mỳ cùng thức uống, em ăn đi."
Không ngờ, anh chính là thay tôi chuẩn bị bữa tối, hành động này, làm cho tôi cảm thấy một chút ngọt ngào. Tuy rằng không đáng kể, nhưng làm cho tôi cảm thấy được che chở.
"Vậy còn anh?"
"Tôi không đói bụng, hơn nữa tôi đang lái xe không thể ăn được, em cứ việc ăn trước, không cần để ý tôi." Anh nói.
"Kia, cám ơn anh, tôi sẽ không khách khí." Tôi tùy tiện lấy ra một cái bánh mỳ liền ăn.
"A..." Chỉ trong chốc lát, tôi giải quyết xong một cái bánh mỳ. Đột nhiên, tôi nghĩ đến .....
"Đúng rồi, buổi chiều anh không phải đi rồi, tại sao lại xuất hiện ở trước cửa tiệm?" Tôi hỏi anh.
"Chờ em." Anh lập tức trả lời.
Trái tim của tôi bỏ mất một nhịp! "Chờ tôi?" Có thể nào, anh hỏi tôi khi nào hết giờ làm, là dụng ý này? "Anh biết giờ tôi tan tầm sao?"
"Biết a." Lạc Thiệu Nông đột nhiên quay đầu, nháy mắt mà nói: "Trước khi tôi đi, đã hỏi đồng nghiệp của em." Lại nói tiếp: "Sau đó, tôi ở trong xe chờ em tan tầm."
Thấy bộ dáng buồn cười của anh, tôi phì cười không ngừng. Tôi phát hiện anh có một mặt trẻ con.
"Em hẳn nên cười nhiều, Tiểu Tuyết. Em cười rất đẹp." Anh chân thành mà nói.
"Vậy sao?" Tôi bị cuốn hút trong lời khen ngợi của anh. "Anh chờ tôi làm gì?"
"Muốn cùng em nói chuyện thế thôi."
Lời của anh làm cho tôi không hề chống đỡ, không biết nên nói cái gì. May mà đã đến. Anh đừng xe ở bên đư