Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Ông Xã Quái Quỷ, Xem Ai Sợ Ai

Tác giả: Cổ Nại

Ngày cập nhật: 03:32 22/12/2015

Lượt xem: 1341146

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1146 lượt.

Cần Dương ngồi chờ có khi tốt hơn.
Thiên Mộng Tuyết như vô hồn không biết nên đi đâu, nhà thì khẳng định không thể, một khi bị Hoắc Thương Châu phát hiện sẽ bị bắt trở lại bệnh viện, nhưng với thân thể bệnh tật này cô có thể đi đâu? Cô ôm cái túi nặng nề, bước từng bước khó nhọc, mặt cắt không còn giọt máu, khiến không ít người phải liếc nhìn.
Lúc này Hoắc Thương Châu không có ở nhà, cô nghĩ tới Cố Chiêu Ninh, muốn đi tìm, không phải định gây chuyện, chỉ muốn nói xin lỗi thôi.
“Cộc cộc cộc”
Cố Chiêu Ninh nghe thấy tiếng gõ cửa, bỏ chiếc đĩa trong tay, nghĩ là Hoắc Thương Châu về vội vàng ra mở: “Không phải anh có…” Hoắc Thương Châu có chìa khóa, cô nghĩ là anh lười mở, vừa định nói có chìa sao không mở thì thấy khuôn mặt tái nhợt, mái tóc xộc xệch của Thiên Mộng Tuyết, cô kinh ngạc, sao cô ấy biết chỗ này.
Trước đây Thiên Mộng Tuyết đã được Hứa Cần Dương đưa đến đây, đó là vào đêm ưa, Cố Chiêu Ninh và Hoắc Thương Châu đứng ôm nhau giữa đường khiến cô tức phát điên, nhưng lúc này, cô xuất hiện ở đây, lòng lại chỉ có áy náy.
“Mau vào đi” Cố Chiêu Ninh kéo Thiên Mộng Tuyết vào phòng, nhưng cô ta lại đứng tại chỗ cúi đầu không hề nhúc nhích, Cố Chiêu Ninh không thấy nét mặt của cô, không hiểu cô ấy đang nghĩ gì.
“Thật xin lỗi…” Cô nói rồi, rốt cuộc đã nói được ra, cô chỉ muốn đến đây để nói ra lời này, hôm nay cô tình cờ nghe bác sĩ thảo luận tình trạng của mình, biết được tế bào ung thư đã di căn cô vô cùng tuyệt vọng.
Cô làm quá nhiều chuyện sai lầm, đây chính là ông trời trừng phạt, mọi người đều nói, người sắp chết đều trở nên lương thiện, quả thật cô nói ra những lời này từ trái tim mình.
Tay run run giữ chặt túi, không dám ngẩng đầu nhìn Cố Chiêu Ninh, đó là lọng tự trọng ít ỏi cuối cùng cô muốn giữ lại cho mình, không biết lúc này Cố Chiêu Ninh đang cười nhạo cô hay làm gì, tóm lại cô không dám nhìn.
Cố Chiêu Ninh không nghĩ là Thiên Mộng Tuyết sẽ xin lỗi mình, trong nháy mắt, mọi oán giận đều hóa thành đồng cảm, người phụ nữ này đã thay đổi, không còn là một Thiên Mộng Tuyết ngạo mạn, xảo trá, sự khổ hạnh của cô khiến người ta cảm động, Cố Chiêu Ninh cắn môi cười nhẹ: “Chuyện đã qua rồi, không ai có lỗi với ai, chỉ là cách làm khác nhau, tôi biết là cô yêu Thương Châu, nhưng yêu phải xuất phát từ hai phía, sau này cô sẽ gặp được một người quý trọng cô, cô nhất định phải sống thật tốt.” Khi nói những lời này, khóe mắt Cố Chiêu Ninh hơi đỏ, cô không biết có phải những người mang thai đều dễ xúc động hay không nhưng nhìn Thiên Mộng Tuyết như vậy, cô cũng không nén được.
Thiên Mộng Tuyết lắc đầu, lúc tuyệt vọng nghe thấy những lời này càng thêm tuyệt vọng, cô còn được người khác yêu nữa sao? Người không thể chịu nổi, một người khổ sở, một kẻ sắp chết, còn có thể hy vọng những thứ xa với này sao?
“Có, nhất định sẽ có.” Cố Chiêu Ninh thấy cô lắc đầu, vẫn khích lệ thêm một câu.
“Tôi đi đây…” Cô không thể tiếp tục như thế, cứ như vậy cô sẽ không nhịn được ôm lấy Cố Chiêu Ninh mà khóc thật to, cho nên cô đành chọn cách chạy trốn, đây cũng là lòng tự trọng cuối cùng của cô.
Vừa quay người, cô lập tức kinh ngạc, chuyện gì phải đến sẽ đến.
Thiên Mộng Tuyết thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đi về phía mình, hốt hoảng không biết phải làm sao.
Cố Chiêu Ninh vốn đã nghi ngờ không hiểu vì sao Thiên Mộng Tuyết lại đến đây, lúc này thấy thuộc hạ của Hoắc Thương Châu đến càng nghi ngờ hơn, đang định ra hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì thì một việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Cô vừa đặt tay lên vai Thiên Mộng Tuyết muốn hỏi cô ấy xem thế nào, nhưng chưa kịp nói ra thì đã ngã lăn xuống bụng đập ngay phải bậc tam cấp trước cửa, cô cảm thấy vô cùng đau đớn không thể nói nên lời, đầu nhỏ mồ hôi hột, một linh cảm xấu nảy sinh, theo bản năng cô kêu lên: “Cứu cứu… cứu con tôi.” Thứ linh cảm này ngày càng rõ, cô thấy có một thứ dịch âm ấm chảy xuống chân, không dám nhìn nhưng lại muốn nhìn, thấy một dòng máu đỏ tươi, cô ngất đi.
Thiên Mộng Tuyết không hề nghĩ đến, cô không cố ý, vừa rồi cô hơi vội vã sợ bị bắt về bệnh viện tiếp tục điều trị, cô muốn chạy trốn, đúng lúc Cố Chiêu Ninh đột nhiên xuất hiện đằng sau, cô giật mình tưởng bị người khác bắt, cho nên đẩy một cái, nhìn vẻ đau khổ của cô ấy, Thiên Mộng Tuyết sững sờ tại chỗ không còn nghĩ được gì, câu nói của Cố Chiêu Ninh càng làm cô dựng tóc gáy, Cố Chiêu Ninh mang thai! Dòng máu không ngừng chảy kia là dấu hiệu cô đã hại chết đứa bé! Cô thật sự không hề cố ý.
“Tôi không phải cố ý… không cố ý…” Cô phát điên tự lẩm bẩm một mình, không ngừng lắc đầu lùi về phía sau, sững sờ, áy náy nhìn Cố Chiêu Ninh đang ngất trên mặt đất.
Hai hộ vệ cũng giật bắn mình, vừa nghe lời nói của Cố Chiêu Ninh lập tức tiến đến, bọn họ không phải không biết tầm quan trọng của Cố Chiêu Ninh đối với chủ tịch, lần này thực sự phiền toái rồi, con của chủ tịch bị mất, một người bế lấy Cố Chiêu Ninh, người kia chạy như bay về phía xe mở cửa, không ai còn bận tâm đến sự tồn tại của Thiên Mộng Tuyết, đặt tất cả sự quan tâm lên Cố Chiêu Ninh.
Thiên Mộng