
Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 1341022
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1022 lượt.
cô sinh ra cảm giác tuyệt vọng chưa từng xuất hiện trong đời mình.
“Tổng tài, tôi không phải nói đây là thi thể Viêm Liệt, anh em của tiểu thư Hoả Viêm nói, có lẽ là thi thể người đàn ông hôm đó.” Văn Mẫn bị Bắc Đường Yên rống to làm sợ hết hồn.
“Thi thể người đàn ông kia, nhanh lên một chút, ở đâu, nhanh cho người đi thăm dò, thăm dò thân phận người đàn ông kia là như thế nào, nhất định trong thời gian ngắn nhất phải điều tra được tất cả, nhanh!” Bắc Đường Yên vui mừng nhìn Văn Mẫn, lo lắng kinh hoảng làm cho cô mất đi tất cả lý trí, cái loại tâm tình kinh khủng đó theo thời gian trôi qua mà càng ngày càng rõ ràng, cô thật không biết mình có thể kiên trì bao lâu nữa!
Có lẽ cô không đem câu yêu treo ở ngoài miệng, thậm chí chưa từng nói với Viêm Liệt cái gì, hơn nữa, chính cô cũng không nghĩ tới Viêm Liệt quan trọng với cô như thế này, quan trọng đến nỗi không có anh, cô giống như mất đi ánh mặt trời, khắp thế giới toàn là bóng tối, khó có thể hô hấp.
“Dạ được, tổng tài!” Trong lòng Văn Mẫn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng không khỏi cầu nguyện, hy vọng tin tức lần này có liên quan đến Viêm tiên sinh, nếu không cô thật sự lo lắng tổng tài sẽ không chịu được…
Một tiếng sau truyền trở lại tin tức.
“Tổng tài, người đàn ông kia tên là Owen, là thành viên trong một bang phái, lão đại của hắn là một người phụ nữ tên là Lôi Toa, bang phái của bọn họ lấy việc buôn bán ma tuý là chính, năm ngày trước bởi vì một cuộc giao dịch không thành công, đưa tới hai bang phái ác chiến, hơn nữa bên phía cảnh sát cũng truyền đến tin tốt, rốt cuộc đã bắt được những người ác chiến trên đường hôm đó, bọn họ tiết lộ, người đàn ông này chính là người bắt cóc Viêm Liệt. Tổng tài, từ tin tức của những người còn lại, chúng ta biết được Owen chính là thân tín của Lôi Toa, nhưng mà không biết tại sao kể từ ngày hôm đó lại không nhìn thấy hắn, nhưng không nghĩ tới lại phát hiện thi thể của hắn.”
“Viêm Liệt đâu, đám người bị bắt có nhìn thấy Viêm Liệt không?” Bắc Đường Yên không quan tâm những người đó sống hay là chết, cô chỉ lo lắng cho sự sống chết của Viêm Liệt, Viêm Liệt ở đâu.
“Cái này, bọn họ nói chưa từng thấy qua Viêm Liệt, chỉ nói sau ngày đó, cũng không thấy người đàn ông tên Owen.”
“Không có? Sao lại không có, một người sống sờ sờ làm sao lại không có tin tức, không, trực tiếp đem người đàn bà kia đến đây, bắt cô ta đến, tôi sẽ tự mình hỏi rõ ràng!”
Giọng nói của Bắc Đường Yên hung ác mà tràn đầy sát khí, Văn Mẫn giật mình, chật vật rời đi.
Biệt thự của Lôi Toa rất lớn, phòng dưới đất lại ngoại trừ cô ta ra không có ai biết, nơi này là nơi riêng tư của cô ta và Viêm Liệt, là nơi ả dự trữ ma tuý, cũng chính là nơi an toàn cuối cùng của cô ta.
“Ghê tởm, quá ghê tởm, cô gái kia lại độc ác như vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, nhất định sẽ không!” Lôi Toa hết sức chật vật, đầu tóc rối bù, quần áo xốc xếch, sắc mặt khẩn trương.
“Thế nào?” Viêm Liệt vẫn nằm trên cái giường lớn kia, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, càng ngày anh càng không có sức lực nói chuyện, sáu ngày, anh đã sáu cái mặt trời lặn không ăn cái gì, chẳng qua là bị đút cho một chút nước và không biết bao nhiêu ma tuý.
“Thế nào? Còn có thể thế nào, không phải là vì anh sao, cái cô gái tên là Bắc Đường Yên kia thật đúng là lợi hại, cô ta chỉ trong thời gian một ngày đã cho người tịch thu tất cả địa bàn của em, còn tuyên bố để cho em thấy cô ta, hừ, em cũng không phải ngu ngốc, làm sao có thể đi gặp cô ta, đi gặp cô ta, chắc chắn em sẽ liền mất mạng, không nghĩ tới một thương nhân mà lại có thế lực lớn như vậy, lòng dạ lại độc ác hơn cả người trong giới hắc đạo nhiều năm, ngay cả bàn tay nổ súng còn không run rẩy, giết chết một đống người của em.”
Bây giờ Lôi Toa mới vừa thoát hiểm ra khỏi hang hùm, thời điểm Bắc Đường Yên nổ súng là làm cho người ta tới bắt ả, may mắn là ả đã chạy trốn kịp thời, sau đó ả liền tự mình dẫn người tới bắt cô, nhưng cảm thấy chuyện đã bại lộ liền cuống quít rời đi, nhưng mà trước đó còn thấy Bắc Đường Yên giống như thần chết, một người đến giết một người, sát khí khắp người, tiêu diệt tất cả những người chặn đường của cô.
Lôi Toa nhớ đến tình cảnh lúc ấy, toàn thân liền lạnh lẽo, không khỏi lộ ra vẻ mặt sợ hãi, nhất thời có chút bối rối, mặc dù nơi này là nơi riêng tư, cũng là nơi thuộc về cô ta và Viêm Liệt, nhưng không biết cô gái tên Bắc Đường Yên có thể tìm tới nơi này hay không.
Viêm Liệt sửng sốt, sau đó lộ ra nụ cười suy yếu, chẳng qua là nụ cười càng ngày càng lạnh nhạt.
“Cười, anh cười cái gì, em nói cho anh biết, coi như cô ta phá huỷ tất cả thế lực của em, em cũng không giao anh cho cô ta, anh tuyệt vọng đi là vừa.” Lôi Toa bởi vì Viêm Liệt nở nụ cười mà tức giận, mang theo một tia ác độc nhìn Viêm Liệt.
“Không giao cũng không sao, giết tôi là được.” Viêm Liệt lấy giọng nói yếu đuối bình tĩnh nói với cô ta.
“Giết anh, ha ha, anh biết bây giờ giá trị của mình là bao nhiêu không, Bắc Đường Yên ra giá một tỷ nếu tìm được anh, nếu như em giao anh cho cô ta là có thể đ