
Tác giả: Mị Dạ Thủy Thảo
Ngày cập nhật: 03:23 22/12/2015
Lượt xem: 134987
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/987 lượt.
ổi lấy một tỷ, thậm chí còn nhiều hơn, em làm sao nhẫn tâm giết anh.” Lôi Toa nói oán hận, một tỷ, người con trai này trị giá một tỷ, nhưng mà, cô lại không muốn đổi anh lấy tiền, hơn nữa, nếu cô gái kia biết là cô bắt người con trai này, cô sẽ mất mạng trước khi nhận được những tờ tiền kia.
Người, có giao hay không, lúc này đối với cô ta đã không còn quan trọng, chỉ cần thấy ánh mắt điên cuồng ác độc của cô gái kia, cô cũng biết mình không còn sống bao nhiêu ngày nữa, cô gái kia tuyệt đối không bỏ qua cho cô, nhưng mà còn người con trai này, cô nên xử lý như thế nào đây.
“Một tỷ?” Ha ha, trong lòng Viêm Liệt cười thầm, cười châm chọc, cười khổ sở, nếu như anh chỉ bị nhốt ở nơi này, anh sẽ không tuyệt vọng như vậy, nhưng mà anh lại dính ma tuý, cái cơn nghiện phát tác điên cuồng đó làm cho anh hoàn toàn tuyệt vọng, có lẽ Viêm Liệt trước kia còn đáng giá, nhưng mà Viêm Liệt bây giờ căn bản là không đáng một xu.
Yên…đừng cứu anh, đừng cứu anh, bộ dáng anh bây giờ như thế này, làm sao có thể gặp em!
“Một tỷ, hừ, hay là nhiều hơn, em cũng tuyệt đối không giao anh ra, Viêm Liệt, chúng ta cùng sống cùng chết đi, dù sao em đã không muốn sống lâu rồi, chết cũng tốt.” Dáng vẻ chật vật của Lôi Toa càng thêm điên cuồng, không biết nghĩ tới điều gì, cô chạy ra ngoài, một lát sau liền trở lại, trong tay cầm một cái bật lửa, điên cuồng nhìn Viêm Liệt.
“Viêm Liệt, chúng ta cùng chết đi, nếu Bắc Đường Yên đã nghi ngờ em, sớm hay muộn cũng tìm đến nơi này, đến lúc đó dù sao cũng chết, không bằng chết ngay bây giờ, còn có thể có anh làm bạn.” Lôi Toa vừa nói, vừa cầm bật lửa đến gần Viêm Liệt.
Viêm Liệt nhìn thấy Lôi Toa như vậy, mới bắt đầu anh còn lộ ra vẻ hoảng sợ, nhưng ngay sau đó liền bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm cô ta.
“Viêm Liệt, anh nói xem, em nên thiêu chết chúng ta, hay là cầm súng giết anh trước, sau đó thì tự sát, một cái lừng lẫy, một cái thoải mái, anh thấy cái nào tốt hơn?”
Lôi Toa chỉ cảm thấy mình điên rồi, điên vì người con trai này, mấy ngày nay nhìn người con trai này không ăn không uống nằm trên giường, nhìn người con trai này chịu đựng cơn nghiện, nhìn người con trai này thỉnh thoảng lưu luyến và dịu dàng, cô biết, cô đã không có cách nào buông tay, mặc dù chỉ là mấy ngày, nhưng mấy ngày ngắn ngủi cũng đủ làm cho cô thất lạc lòng mình.
“Đều được, cô muốn làm gì thì làm đi, dù sao cũng là chết, chết như thế nào cũng không quan trọng.” Viêm Liệt khó nhịn được, cười cười, hình như anh rất mong đợi cái chết này, nhưng mà ánh mắt lại xuất hiện một loại tiếc nuối không thể nào xoá sạch, anh không biết Bắc Đường Yên có thể tìm đến đây hay không, nhưng mà anh muốn thấy cô một chút, cho dù chỉ một chút cũng tốt, anh muốn nói cho cô biết, anh yêu cô. . . . .
Lửa cháy rừng rực, Viêm Liệt cảm thấy có chút khó thở.
“Cùng chết đi, Viêm Liệt, để cho lửa này đem chúng ta đốt sạch sẽ, còn có hơn ngàn vạn ma tuý ở nơi này, cũng biến mất sạch sẽ.” Lôi Toa nằm trên người Viêm Liệt, súng trong tay đặt trên mặt bàn bên cạnh.
“Ma tuý, trước kia tôi chưa từng nghĩ sẽ dính líu đến thứ này, lại không nghĩ rằng mình lại trở thành con nghiện.” Viêm Liệt nhìn lửa đang cháy lan tới phía giường, tiếc nuối trong mắt cũng ngày càng rõ ràng.
“Con nít, thế giới của anh quá đơn thuần, anh xem, lửa này đốt thật mạnh, làm lòng của em nóng lên, Viêm Liệt, chúng ta sắp chết rồi, em muốn hỏi anh một câu.”
“Cái gì?”
“Nếu như chúng ta không quen biết trong tình huống như thế này, anh có thích em hay không, mà không phải là Bắc Đường Yên?”
“Ha ha, tôi. Nhiều năm trước đã yêu Bắc Đường Yên, cô nói dễ dàng như vậy. Nhiều năm trước nữa, tôi cũng không thể thích cô. . . . .khụ khụ. . . . .” Viêm Liệt ho khan, lửa cháy thật nhanh đã đốt đến bên cạnh giường, thậm chí Viêm Liệt còn có thể thấy ngọn lửa chạy đến trên người anh.
“Cô biết không, thật ra thì. . . .tôi không muốn chết, bởi vì. . . .tôi còn chưa nhìn thấy cô ấy, nếu không gặp được cô ấy một lần cuối cùng, tôi sẽ cảm thấy tiếc nuối, tôi không muốn chết, thật không muốn, cho dù dáng vẻ bây giờ của tôi như vậy, Yên cũng sẽ không ghét tôi, Yên sẽ không. . . . .nhưng mà tôi sẽ, tôi sẽ cảm thấy mình không còn tốt như trước, lúc trước vốn đã không tốt, bây giờ. . . . .khụ khụ. . . . .bây giờ lại thay đổi, càng bết bát hơn. . . . .cuối cùng, tôi cảm thấy mình lại gây thêm phiền toái cho cô ấy, lần này cũng vậy, lần trước cũng vậy, tôi cảm thấy cô ấy rất mệt mỏi. . . . .khụ khụ. . . . .tôi cảm thấy mình phải chờ cô ấy đến cứu. . . .”
“Viêm Liệt, anh nói cái gì. . . . .khụ khụ. . . . .” Lửa cháy đến bên giường, Lôi Toa đã có chút hối hận, đột nhiên cô bị lửa bén trúng, vui mừng đứng lên.
“Không, không, tôi không thể chết được, Viêm Liệt, mau, mau dậy đi, chúng ta đi ra ngoài.” Lôi Toa hốt hoảng từ trên giường đứng lên, sau đó muốn cởi dây thừng giúp Viêm Liệt.
“Ha ha, không cần, cô nhanh đi đi, tôi không đi được, nếu như cô có một chút chậm trễ, sẽ liền không ra được, nếu như cô không thích đi, vậy chết ở chỗ này với tôi đi.” Mấy ngày nay a