
Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa
Ngày cập nhật: 02:59 22/12/2015
Lượt xem: 1341859
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1859 lượt.
ụng cụ lạnh lẽo trong phòng thí nghiệm. Ngón tay cô bé nhẹ nhàng vuốt ve cái cằm đã lúm phúm râu của anh, cảm thấy rất thú vị.
Tổng giám đốc Đường mơ mơ màng màng cầm tay Hải Mạt Mạt, cảm thấy cô bé này thật không đơn giản, còn nhỏ mà đã biết động tay động chân sờ mó anh. . .
Sáng sớm ngày hôm sau, mặc dù phải ngủ ở trong đống trong quần áo nhưng cảm giác ngủ trên giường quả thật tốt hơn nhiều. Đường Ngạo mở mắt, trời còn chưa sáng, Hải Mạt Mạt trong lòng vẫn còn đang ngáy o o. Chỉ có Gâu Gâu ở cửa cầu thang là ngáp một cái.
Anh cẩn thận đứng dậy, đặt Hải Mạt Mạt về giường. Hải Mạt Mạt chép chép miệng, bàn tay nhỏ bé còn níu lấy cổ áo sơ mi anh. Đường Ngạo gỡ tay cô bé ra, còn mình thì đi xuống tầng.
Bên ngoài sao thưa trăng sáng, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu. Hương hoa thu lành lạnh hòa vào gió, khiến người ta cảm thấy thoải mái. Đường Ngạo hít sâu một hơi, mục tiêu hôm nay là dụng cụ chiếu sáng. Tốt nhất là có thể tìm được máy phát điện, nhưng tiếng kêu của máy phát điện quá lớn, khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn nhiều zombie. Tốt hơn là tìm đèn pin cầm tay hay gì đó, có thể tìm được dầu cải tinh khiết cũng không tồi.
Anh vào phòng bếp, bên cạnh phòng bếp có một nhà vệ sinh, anh rửa mặt nấu hai gói mỳ ăn liền xong mới gọi Hải Mạt Mạt dậy. Hải Mạt Mạt còn dụi mắt, Đường Ngạo liền giúp cô bé chỉnh lại quần áo: “Dậy đi, đóng kỹ cửa rồi ngủ tiếp.”
Hải Mạt Mạt dạ một tiếng, mắt nhập nhèm đi xuống tầng. Gâu Gâu đi theo Đường Ngạo ra ngoài. Đường Ngạo ở ngoài cửa nghe thấy tiếng cô bé đóng kỹ cửa, mới lại dặn dò một lần: “Trong phòng bếp có đồ ăn, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Hải Mạt Mạt dạ một tiếng, Đường Ngạo xoay người lên xe, Gâu Gâu đi vệ sinh trong bụi cỏ bên cạnh xong, từ trên đùi anh nhảy sang ghế lái phụ. Anh lái xe đi ra ngoài, cửa hàng nhỏ dần chìm vào bóng tối.
Đường Ngạo tìm dọc theo đường lớn ngoại ô. Đèn đường đã tắt hết, mượn ánh đèn xe, anh mơ hồ có thể nhìn thấy cửa hàng hai bên đường. Cuối cùng anh tìm được một siêu thị. Anh dừng xe ở ven đường, cầm rìu đi xuống. Gâu Gâu vẫn chạy trước, đang định đi vào lại bỗng xù lông lên.
Sau đó nó điên cuồng sủa gâu gâu, Đường Ngạo mượn đèn xe nhìn sang, chỉ thấy dưới bậc thềm siêu thị có một đám “Người” đang đi xuống. Động tác của bọn họ chậm chạp, cứng đờ, nhưng lại đông nghìn nghịt.
Đường Ngạo không kịp nhìn kỹ, lớn tiếng quát: “Gâu Gâu, chạy!” Sau đó anh xoay người chạy về phía xe. Gâu Gâu vừa sủa điên cuồng vừa nhảy vào trong xe.
Mà lúc này, có một “Người” trong bầy zombie đột nhiên lao ra, tốc độ của nó rất nhanh, chỉ chớp mắt đã nằm ở trên cửa sổ xe. Mượn ánh đèn xe, Đường Ngạo thấy rõ mặt của nó. Đó là một người đàn ông trung niên mặc đồng phục bảo vệ, nhìn dáng dấp có lẽ là bảo vệ siêu thị.
Trong mắt ông ta chằng chịt tơ máu, không nhìn thấy cả tròng trắng mắt. Tứ chi bấu vào cửa sổ xe, vô cùng mạnh mẽ.
Đường Ngạo khởi động xe, đạp chân ga, xe bắt đầu lăn bánh. Người trên cửa sổ xe vươn một tay ra, khuỷu tay siết chặt cổ anh, dùng sức kéo về phía miệng mình.
Đường Ngạo mắng một tiếng, tay phải vẫn sờ tìm rìu. Gâu Gâu bỗng nhảy đến, dùng sức gặm khuỷu tay đối phương. Tầm mắt Đường Ngạo bị lông chó trắng tinh che kín, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn con quái vật ghê tởm kia nhiều. Anh sờ tới rìu, con quái vật vốn sắp cắn anh đột nhiên thét một tiếng kỳ quái.
Giống như có cái gì kéo nó xuống, nó không ngừng giãy giụa, Đường Ngạo nhân cơ hội chém một nhát ngay giữa đỉnh đầu nó, máu bắn tung tóe lên đầy đầu đầy mặt anh.
Người kia rơi xuống giống như diều đứt dây. Đường Ngạo dĩ nhiên không quay đầu lại, nếu như bị đám “người” kia túm được thì quả thật hết đường cứu.
Tên kia rốt cuộc là cái gì? Nó nhanh hơn zombie nhiều, cũng mạnh hơn nhiều. Chẳng lẽ là người điên?
Nhưng lúc này cũng đành phải chịu, sống chết trước mắt, người ta không chết thì mình chết. Dù sao mình không chết là được rồi, ai thích chết thì cứ chết. Anh hừ lạnh một tiếng. Nhớ lại cảnh tượng zombie tụ tập rầm rộ trong siêu thị vừa rồi, tuy anh không sợ chết nhưng cũng không khỏi rùng mình. Có lẽ sau khi bệnh dịch bùng nổ, mọi người vì cướp đoạt thức ăn mà tràn hết vào siêu thị. Vậy nên mới khiến siêu thị thành trại tập trung zombie.
Anh dùng chai nước trong xe rửa mặt, giũ tóc sạch sẽ. Mặc dù vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vẫn phải tiếp tục tìm. Anh lái xe đi về phía trước.
Mà ở trên đường lớn trước cửa siêu thị cách đó không xa, một đống đen thùi lùi đang nằm trên mặt đất, dưới thân là một thi thể đàn ông mặc đồng phục bảo vệ. Trong tay nó đang cầm bộ óc trắng hồng xen lẫn, không ngừng nhét vào trong miệng.
Trước mắt mơ hồ có cái gì đó đến gần, nó cảnh giác ngẩng đầu. Nó là một đứa bé trai khoảng mười tuổi, toàn thân nó đã biến thành màu xanh lá cây, mắt cũng trắng dã. Miệng rách đến mang tai, quả thực có thể gọi là miệng to như chậu máu.
Hải Mạt Mạt đứng trước mặt nó. Nó phát ra tiếng gầm nhẹ cảnh cáo, tung người đánh về phía Hải Mạt Mạt. Động tác của nó rất nhanh, Hải Mạt