80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phồn Chi

Phồn Chi

Tác giả: Ngô Trầm Thủy

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1342199

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/2199 lượt.

p nhận nổi chuyện đó! Quả nhiên, già rồi mà còn dại!”.
Đêm đó, Từ Văn Diệu không ngủ trong bệnh viện canh đêm cho ông Từ, mà về nhà ngủ một giấc thật đã trong căn phòng trước đây của mình. Ngày hôm sau thức dậy thì cũng đã muộn rồi, rửa mặt xong xuống nhà, người vú già mang bữa sáng tới cho anh, đó là ba món ăn ngàn năm không đổi của nhà họ Từ: màn thầu, rau trộn và cháo kê.
Từ Văn Diệu lâu rồi không ăn bữa sáng như vậy, nên nhìn bàn ăn không khỏi bật cười, cắn miếng màn thầu nói: “Hồi đó thì ghét đồ ăn trong nhà vì nó khó ăn, bây giờ muốn cắn một miếng màn thầu chắc như thế này lại tìm không ra”.
Người vú già cười đáp: “Đúng thế, do vú pha thêm bột ngô vào nên bánh rất mềm, ở bên ngoài bán chỉ có cái đẹp mắt thôi, chứ nào có được như mình làm ở nhà đâu”.
Từ Văn Diệu hớp một miếng cháo lớn, hỏi: “Mẹ con đâu ạ?”.
“Mang cơm tới bệnh viện cho cha con rồi!”. Người vú già cúi đầu nói: “Suốt đêm bà không ngủ được, chắc là vẫn còn lo lắng lắm!”.
“Không sao đâu, bác sĩ cũng đã nói, bệnh của cha con chỉ mới ở thời kỳ đầu, sau này chỉ cần bồi dưỡng là được”.
“Con còn trẻ nên không hiểu chuyện này đâu, ông bà bầu bạn mấy mươi năm với nhau, bà chủ lo cũng phải”. Người vú già càm ràm nói: “Con đừng thấy hai người suốt ngày khắc khẩu mà lầm, thực ra tình cảm của họ rất tốt đó. Con lớn rồi ra riêng không sống trong nhà, căn nhà lớn như vậy chỉ có hai người già họ thôi, nên chẳng ai sống thiếu ai được”.
Từ Văn Diệu im lặng nghe, cúi đầu nhai miếng bánh màn thầu đang nằm trong miệng mình.
Lúc này có tiếng xe ô tô ngoài cửa, tiếng bà Từ sang sảng vọng vào: “Tiểu Triệu lái xe đưa Tiểu Lương tới bệnh viện đi, Tiểu Lương, phiền cậu chăm sóc cho ông nhà tôi. Được được, cậu đưa tôi tới đây là được, lát nữa tôi đi xe khác tới cơ quan sau. Không có gì đâu! Cảm ơn hai cậu!”.
Tiểu Triệu là tài xế của ông Từ còn Tiểu Lương là cán bộ nhân viên trong quân khu đã theo ông Từ rất nhiều năm. Từ Văn Diệu vừa nghe liền nhanh chóng ăn xong bát cháo, nhai hết màn thầu rồi ra cửa đỡ giúp túi cho mẹ mình, cười nói: “Mẹ về rồi à, hôm nay cha con sao rồi?”.
“Chưa chết được!”. Bà Từ tức giận lườm con trai, mặt mày đen lại: “Mới sáng ra đã dạy dỗ cho mẹ một khóa chính trị, tinh thần tốt lắm!”.
“Ha ha!”. Từ Văn Diệu lấy lại tinh thần bật cười: “Vậy là tốt rồi, còn sức răn dạy với ra lệnh chứng tỏ cha đang khôi phục rất tốt!”.
“Hừ, con đoán xem ông ấy ra lệnh cho mẹ làm cái gì hả?”. Bà Từ tức giận mắng con: “Ông ấy dám bảo mẹ về nhà gọi điện mời bạn trai của con tới đây ăn Tết cùng nhà mình. Cha con hai người tính chọc cho tôi tức chết mới chịu đúng không? Muốn đầu năm đầu tháng tôi đã cau có khó ở chứ gì? Hả? Hai người muốn tôi lên cơn tức giận rồi nhập viện để hai người tự do làm loạn phải không?”.
Từ Văn Diệu giật mình, bà Từ đẩy anh ra rồi đùng đùng nổi giận, quát ầm lên: “Thằng ranh kia, tôi thấy anh cũng không cần ở lại đây nữa đâu, mau cút về bên đó với cậu bạn trai kia đi! Cái đồ nhu nhược, đồ bất hiếu này!”.
Người vú già vội vã tiến đến giảng hòa, cố nhỏ tiếng nói: “Hai mẹ con đừng cãi nhau nữa, hàng xóm nghe được sẽ ảnh hưởng không tốt!”.
“Cái nhà này cần gì sĩ diện nữa? Cả quân khu có ai lại không che miệng chê cười gia đình này? Suốt mấy mươi năm nay bản thân tôi hễ ra ngoài người người ngưỡng mộ, một là tôi chẳng dựa hơi chồng, hai là tôi chẳng dựa hơi con cái! Bây giờ già rồi, hai người các người có thấy mất mặt chưa, con cái lớn chừng này tôi nuôi nó được ích lợi gì chứ?”.
Bà ngước đầu lên nhìn mặt con, thấy nó không có chút biểu cảm gì, cơn giận càng lúc càng cao, lớn tiếng mắng mỏ: “Sao hả, mẹ anh mới nói mấy câu anh đã xụ mặt rồi! Hôm nay tôi cũng nói cho anh biết, tôi không quan tâm cha con hai người đồng hội đồng thuyền làm xấu mặt tôi, tôi không thèm quản, nhưng nếu muốn để cho cái tên kia vào nhà trừ phi tôi ra khỏi nhà. Nhà này có cậu ta thì không có tôi!”.
Từ Văn Diệu đau đầu, khó xử nhìn bà Từ, nghĩ mà không biết tại sao đến cả lời nói nghiêm trọng “có cậu ta thì không có tôi” cũng đã nói ra. Anh im lặng bước tới đưa một tay ra ôm mẹ vào lòng. Lúc đầu bà Từ còn giãy giụa nhưng lại không thể giằng ra khỏi đôi cánh tay mạnh mẽ của con trai, bèn mắng mỏ rồi mặc cho anh ôm. Từ Văn Diệu dìu mẹ ngồi xuống ghế sofa ở phòng khách, tự tay vào bếp pha trà mang ra tận tay mẹ, cười nói: “Mẹ, bên ngoài lạnh lắm, mẹ cầm chút cho tay ấm lên đi!”.
Bà Từ lúc này vẫn còn chưa nguôi cơn giận, cầm tách trà, tiếp tục mắng nhiếc con: “Anh đừng tưởng nịnh nọt như vậy tôi liền mềm lòng!”.
“Xem mẹ lại nói kìa!”. Từ Văn Diệu cười ôm lấy bả vai mẹ: “Đây là con trai đang lo tay mẹ bị lạnh thôi!”.
Bà Từ cúi đầu nhấp một ngụm trà, bực bội nói: “Cho nhiều lá trà vào quá!”.
Từ Văn Diệu bật cười hì hì: “Con làm gì biết pha trà, gần đây toàn là uống trà được pha sẵn! Nhắc mới nhớ, trà Tiểu Tranh pha rất ngon, lần trước cha tới nhà còn khen cậu ấy nữa”.
Bà Từ trừng mắt nhìn anh, cảnh giác nói: “Anh đừng nói tốt cho cậu ta!”.
“Con nào có, con chỉ ăn ngay nói thật thôi!”. Từ Văn Diệu cười hì