Ring ring

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phồn Chi

Phồn Chi

Tác giả: Ngô Trầm Thủy

Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015

Lượt xem: 1342133

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2133 lượt.

điện thoại ra định gọi cho Từ Văn Diệu, cậu vẫn chưa kịp gọi thì cổng lớn đột nhiên mở tung, từ bên trong một người phụ nữ đứng tuổi đang nổi giận đùng đùng xộc ra, vừa đi vừa ngoái đầu kêu gào: “Tôi mà không vui vẻ hầu hạ ông nữa thì ông làm thế nào, thích thì cứ làm loạn đi! Chừng này tuổi rồi còn không biết tiết chế gì cả! Để xem tới khi không ai lo cho ông, ông còn ngông cuồng được nữa chăng?”.
Vương Tranh ngẩn ra, thì thấy người phụ nữ kia từ trong nhà bước ra rất nhanh về phía mình liền mỉm cười hỏi: “Thưa bác, cho cháu hỏi…”.
Bà đứng khựng lại, thu hồi vẻ mặt tức giận trên mặt, hồ nghi quan sát Vương Tranh: “Cậu tìm ai?”.
“Dạ, cháu tìm Từ Văn Diệu ạ”. Vương Tranh hơi thẹn thùng đỏ mặt, cậu nhìn bà lão tinh thần phấn chấn đang đứng trước mặt, đột nhiên từ lông mày và ánh mắt của bà cậu lại nhìn ra được đường nét hao hao với Từ Văn Diệu. Cậu giật mình, liền dùng lời kính ngữ để thưa: “Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy, xin cho cháu hỏi, anh ấy có nhà không ạ?”.
Bà chỉ đứng đó không nói một lời, liếc qua liếc lại quan sát cậu, ánh mắt sắc bén, thần thái vô cùng uy nghiêm. Xưa nay Vương Tranh rất sợ kiểu phụ nữ lợi hại như vậy. Mặc dù mẹ cậu cũng rất cường thế, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một thị dân nhỏ bé. Nhưng người trước mặt cậu lúc này, vừa nhìn liền biết đó là một người lãnh đạo, vô cùng uy nghi, chỉ trong nháy mắt khiến Vương Tranh toát mồ hôi lạnh cả sống lưng, có cảm giác như thể quay lại ngày còn bé, không làm bài tập thì bị thầy giáo bất ngờ kiểm tra.
“Từ Văn Diệu đang ở đây. Cậu tên gì?”.
“Dạ?”. Vương Tranh ngẩn người, lại đáp: “Cháu là Vương Tranh ạ”.
“Chữ Tranh viết như thế nào?”.
“Tranh của tranh tranh thiết cốt ạ[3'>!”.
[3'> Tranh là một từ tượng thanh, ý chỉ tiếng leng keng thanh thoát, hoặc muốn nói tới sự sáng bóng của kim loại. “Tranh tranh thiết cốt” có thể hiểu nôm na là một người cương trực, có cốt cách kiên cường bất khuất.
“Nhìn cậu nho nhã thư sinh chẳng hợp lắm với cái tên này!”. Bà cười mà như không cười, nói.
Vương Tranh thoáng nhíu mày, ngay lập tức lại cười đáp: “Cha mẹ khi đặt tên cho con cái thường có ý gửi gắm nguyện vọng tốt đẹp, nhưng khi con trẻ lớn khôn lại thường chọn đi con đường của chính mình, bác nói thế có đúng không ạ? Vì vậy mà tên của cháu có không hợp với người cũng là lẽ thường”.
Bà Từ sắc mặt không đổi, nhàn nhạt nói: “Nói hay lắm. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”.
“Hai mươi chín ạ!”. Vương Tranh dễ chịu đáp: “Tới tháng Ba sang năm thì tròn ba mươi, quê ở tỉnh XX thành phố G, chỉ là một trấn nhỏ nên chắc bác chưa nghe qua. Cháu học tiến sĩ và sau tiến sĩ ở đại học Z, và đồng thời cũng đang giảng dạy môn Văn nghệ Lý luận Phương hướng của khoa Trung văn, đã xuất bản được hai đầu sách chuyên ngành, đang tham gia chuyên đề quốc gia. Nếu như không có gì trục trặc sẽ thành phó giáo sư trong mấy năm nữa. Những gì bác muốn hỏi cháu đều nói cả rồi ạ”.
Mặt mày bà Từ không còn đanh lại như vừa nãy nữa mà đã mỉm cười, bà vẫn không nói gì, cánh cửa sau lưng lại mở ra. Từ Văn Diệu còn chưa kịp tròng áo khoác vào người đã hối hả chạy tới, vừa nhác thấy Vương Tranh đã ngẩn ra kinh ngạc, vui mừng, rồi vội vàng đỡ lấy hành lý từ tay cậu, lo lắng nói: “Lúc nãy dì Trâu gọi điện anh mới hay là em đã đi rồi, sao không gọi báo cho anh hả? Làm anh sợ gần chết, còn tưởng có chuyện gì không hay xảy ra. Đồ tồi, lần sau không được như vậy nữa!”.
“Xin lỗi, xin lỗi! Vì em muốn ghé thăm Vu Huyên trước. Với lại anh cũng đang bề bộn, em sợ anh không có thời gian ra đón em. Hơn nữa, tới đây mà không đến gặp bác Vu trước thì cũng không được…”.
“Hừ, em chỉ giỏi mượn cớ!”. Từ Văn Diệu bất mãn lườm cậu một cái.
“Không phải là em mượn cớ, nhưng tiên ngoại hậu nội, thân sơ khác biệt”. Vương Tranh cười hì hì đáp lại.
Từ Văn Diệu nhất thời vui vẻ, định xấn tới ôm người yêu thì bà Vương đã đứng một bên hắng giọng. Bấy giờ Từ Văn Diệu mới giật mình, kéo tay cậu mà rằng: “Em đến đây, để anh giới thiệu nào, đây là mẹ anh! Mẹ, đây là Vương Tranh, Tiểu Tranh ạ!”.
“Trong mắt anh còn người mẹ này sao?”. Bà Từ tức giận nhìn con trai, đoạn lại mỉm cười với Vương Tranh: “Tiểu Vương vào nhà đi cháu, Văn Diệu nó sẽ tiếp đón cháu, bây giờ bác có việc phải đi trước”.
“Mẹ đi đâu, muộn rồi, lại sắp tới giờ ăn cơm”. Từ Văn Diệu kéo tay mẹ, nhỏ giọng nói: “Đừng giận cha con làm gì, mẹ còn lạ gì tính cha nữa?”.
“Mẹ không về!”. Bà gân cổ quát lên.
“Tiểu Tranh lần đầu tới nhà, lẽ nào mẹ lại không nể mặt ạ?”. Từ Văn Diệu xoay người nhỏ to khuyên lơn bà Từ: “Người biết chuyện thì hiểu là cha mẹ đã quen như vậy, nhưng còn người không biết lại cho rằng gia đình chúng ta mâu thuẫn bất hòa tới độ không thể hòa giải được”.
Bà Từ mềm lòng, Từ Văn Diệu tức khắc ôm bà kéo vào nhà, đoạn lại quay đầu lại ra hiệu bằng miệng với Vương Tranh: “Theo anh!”.
Vương Tranh mỉm cười bước theo hai mẹ con. Vào nhà, cậu liền tới gặp ông Từ. Ông thấy cậu thì rất vui vẻ, niềm nở bắt chuyện, lại sai người mang trái cây cho cậu. Vương Tranh biếu cho ông một lọ trà Vũ Tiền[4'> khiến ông cà