
Tác giả: Tô Hành Nhạc
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134295
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/295 lượt.
nói của hắn.
Nhan Thế Tĩnh đờ đẫn quay đầu nhìn về phía Thái Tử, nàng không biết Thái Tử ca ca sẽ nói như thế nào đây? Người này, liệu có tham luyến nàng không?
Trong khoảng thời gian ngắn, Thái tử Bùi Lâm hoàn toàn trở thành tiêu điểm chú ý.
Thái Tử cúi đầu bất động. Người xung quanh huyên náo rối rít, nhưng trong lòng hắn lại hoàn toàn yên tĩnh. Lúc đầu là kinh hoảng, sau đó là trấn định, đến bây giờ lại là hờ hững, toàn bộ biến hóa xảy ra hết sức tự nhiên. Hắn nhìn Nhan Thế Tĩnh kinh hoảng khóc rống, chật vật cầu khẩn lại có cảm giác như mình đang xem một hồi kịch, mà nữ nhân đang biểu diễn kia, lại không có nửa điểm quan hệ với hắn.
Nhìn nàng bị vạch trần, thậm chí hắn còn chút mừng thầm, bởi vì như thế hắn có thể thoát khỏi nữ nhân mình đã chán ghét từ lâu này!
Không!
Không!
Còn chưa đủ!
Thoát khỏi nàng, nhưng hắn lại không thoát khỏi cái lồng giam trói buộc hắn cả đời kia!
Hắn muốn chạy trốn, hắn muốn hoàn toàn thoát ra!
Nghĩ tới đây, Thái Tử bĩu môi một cái, lộ ra vẻ vui vẻ cực nhạt, sau đó quỳ xuống nói, “Phụ hoàng, nhi thần và mẫu hậu thật sự không biết! Hết thảy đều là nghe lời dì nói lại!”
Ồn ào! Mọi chuyện được vỡ lẽ! Nhan Thế Tĩnh sợ ngây người nhìn Thái Tử vốn nhu nhược ôn hòa.
Thái Tử tiếp tục nói, “Di muội từ nhỏ đã dây dưa với nhi thần, muốn gả cho nhi thần, nhi thần không thích, đã cự tuyệt mấy lần nhưng … không ngờ lúc cung yến, nàng ta lại bỏ thuốc nhi thần..” Giống như là nghĩ tới điều gì, trên mặt Thái Tử lộ ra thần thái nhục nhã, “Sau đó, nàng còn uy hiếp nhi thần… Nhi thần vô năng, không muốn nháo lớn chuyện, nên liền đáp ứng sẽ lấy nàng làm vợ! Nhưng không ngờ nàng đã không biết xấu hổ thì thôi, lại dám to gan giả mang thai để gạt cưới! Nhi thần.. Nhi thần thật sự là không biết!!”
Lời này vừa nói ra, mọi người rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra, không hỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó đều nhìn Nhan Thế Tĩnh đầy khinh bỉ.
Nhan Thế Tĩnh đã không quan tâm xem người khác thế nào, nàng không chớp mắt nhìn Thái Tử, nhìn người đã từng cùng nàng ân ái triền miên vô số lần!
Trời sập, vùi lấp, tất cả đều điên đảo hỗn loạn!
Nàng là người hạ độc, nàng là người uy hiếp, nàng là người không biết xấu hổ, nàng là người to gan lớn mật, tất cả mọi chuyện đều là nàng làm! Tại sao hắn lại có thể nói như vậy? Tại sao hắn có thể phủi bỏ lợi hại như vậy? Tại sao trước mặt nhiều người như vậy, hắn lại có thể đổ hết nước bẩn lên đầu nàng?
“Không! Ngươi nói dối! Các ngươi đều nói dối!” Nhan Thế Tĩnh không chịu đựng nổi nữa, đứng vụt lên, chỉ vào Thái Tử và Hoàng Hậu, nói lớn.
Nước đục chảy xuống, mùi hôi càng thêm lợi hại, mọi người càng thêm chán ghét.
Thái Tử lạnh lùng nhìn Nhan Thế Tĩnh, tiếp tục nói, “Nhan Thế Tĩnh, ngươi có gạt người hay không, nhìn bằng chứng rồi hãy nói!” Nói xong, quay đầu nhìn Diên Đế, “Mấy ngày trước nàng liên tục viết thư cho nhi thần, nếu phụ hoàng không tin nhi thần nói thì có thể sai người lấy thư tới! Nội dung trong thư đều là những câu chữ dâm uế, uy hiếp. Phụ hoàng, người xem, Nhan Thế Tĩnh chính là một nữ nhân không biết xấu hổ! Nàng ta thật sự đáng chết!”
Toàn thân Nhan Thế Tĩnh cứng ngắc, khí huyết không thông, một hồi lâu sau, nàng mới gào thét ra một tiếng,
“Không!!!”
“Mọi người đừng tin hắn! Hắn nói dối! Hắn nói dối! Ta không có không biết xấu hổ! Ta không có to gan lớn mật! Là nương bảo ta làm như vậy, ta không biết, ta không biết! Ta không biết!!”
“Thái Tử ca ca, huynh nói yêu thích muội mà! Lúc còn nhỏ huynh đã nói là huynh thích muội! Sao bây giờ huynh lại nói dối như vậy? Tại sao huynh lại nói dối?”
Sống lưng Bùi Lâm thẳng tắp, mặt không đổi sắc, lãnh khốc, hờ hững lặp lại, “Nhi thần làm nhục Hoàng ân, xin phụ hoàng phế bỏ ngôi vị Thái Tử của nhi nhần!”
“Phốc!” Khí huyết trong cơ thể không nén nổi nữa, Diên Đế phun ra một búng máu.
“Bệ hạ!”
“Bệ hạ!”
Hiện trường lại loạn.
…….
Ngày đại hỉ của Thái Tử lại diễn ra một hồi kịch náo loạn. Tất cả mọi người có mặt hôm đó đều bị bịt miệng, nhưng lúc ngồi xe ngựa rời đi, trong ánh mắt của mỗi người đều cất giấu một tia nghiền ngẫm.
Nhan Thế Ninh ngồi dựa vào người Bùi Cẩn, mắt nhìn thẳng phía trước, lòng bàn tay lạnh buốt. Cảnh tượng Nhan Thế Tĩnh phát điên bị bắt ra ngoài không ngừng hiện ra trước mắt nàng, ngay cả tiếng kêu thê lương tuyệt vọng kia cũng liên tục quanh quẩn bên tai nàng.
Nhan Thế Tĩnh sẽ ra sao đây?
Kết cục của nàng ta sẽ là gì đây?
Nhan Thế Ninh đột nhiên không dám nghĩ nữa.
Bùi Cẩn thấy nàng xuất thần cũng đoán được tâm tư của nàng, nhưng hắn lại không biết nên nói gì, chỉ có thể cầm tay của nàng, ôm nàng thật chặt.
“Bùi Cẩn, chàng nghĩ nàng ta sẽ ra sao?” Một hồi lâu sau, Nhan Thế Ninh mới hỏi ra miệng.
Bùi Cẩn trầm mặc một lát mới nói, “Vốn là nàng ta sẽ chết, nhưng bây giờ, có lẽ cứ điên khùng như vậy đi.”
Lòng Nhan Thế Ninh nguội lạnh.
“Bùi Cẩn, có phải thiếp đã quá tàn nhẫn không?” Một hồi lâu sau, nàng thống khổ nói