watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134293

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/293 lượt.

i điên, “Ta không cho phép! Ta khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy, tại sao con nói không tranh là không tranh nữa! Con tranh cũng phải tranh! Không tranh cũng phải tranh!”
Bùi Lâm cười nhạt nhìn khuôn mặt của Hoàng Hậu bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo, “Mẫu hậu, đừng ép con!”
Hoàng Hậu cảm thấy rất bất lực, người trước mặt này còn là con trai của bà sao? Hay còn là Thái Tử trầm mặc ít nói, không quả quyết trước đây sao? Sao bỗng nhiên lại trở nên xa lạ như vậy?
“Mẫu hậu, gió lớn rồi, trở về đi.” Bùi Lầm nhìn vệt máu trên tường đã hoàn toàn bị che phủ, sâu kín nói một câu liền xoay người rời đi.
Hôm sau, tin tức bệnh tình của Diên Đế chuyển biến tốt đẹp truyền từ trong cung ra ngoài, vô số người đều thở phào nhẹ nhõm. Nghe nói, Diên Đế biết Thất vương mấy ngày liền không thay quần áo túc trực bên giường mình thì vô cùng cảm động.
Trong phủ Hiền vương, Nhan Thế Ninh có chút buồn ngủ nằm trên giường nệm. Thời gian này, Bùi Cẩn rất rảnh rỗi, vừa đến tối là kéo nàng đi tắm rồi đi ngủ, sau đó chính là khiến nàng vừa vui sướng lại khổ sở không thể tả.
Khi nghe được người hầu báo tin Diên Đế tỉnh lại, Nhan Thế Ninh mở to mắt hỏi Bùi Cẩn.
“Bệ hạ đã tỉnh?”
Bùi Cẩn gật đầu, “Đã bảy ngày rồi, Phụ hoàng cũng nên tỉnh lại.”
“Thiếp chờ bệ hạ hạ chỉ!” Nhan Thế Ninh nheo hai mắt lại, dáng vẻ vô cùng lười biếng. Nàng sắp không đợi nổi nữa rồi, để Khang Hoa sống lâu một ngày là thêm một ngày không yên ổn.
Bùi Cẩn kéo tay nàng qua nắm chặt trong tay mình, “Thế Ninh, có một việc ta muốn xác nhận với nàng, là về cha nàng.”
Nhan Thế Ninh rũ hai tròng mắt xuống, ý của Bùi Cẩn nàng biết rõ, Diên Đế chưa hạ chỉ thì chưa biết Tướng phủ sẽ bị xử phạt như thế nào, nhưng Khang Hoa chắc chắc khó tránh khỏi tội chết, còn Nhan Chính cũng không được an toàn, nặng thì chết, nhẹ thì giáng chức, hết thảy đều phải xem tâm tình của Diên Đế.
Nàng mấp máy môi, nói, “Mặc dù đấy là cha thiếp, nhưng nói cho cùng, tình cảm giữa thiếp và ông ta lại ít đến thương cảm, ở cùng với nhau cũng chỉ có hai năm, nếu như chỉ giáng chức thì quá tiện nghi cho ông ta rồi, bởi vì nếu không phải vì ông ta thì mẫu thân của thiếp cũng không chết!” Nói đến đây, hốc mắt của Nhan Thế Ninh đã đỏ ửng.
“Đúng là không có bao nhiêu tình cảm, nhưng dù sao ông ta cũng là người đã sinh ra thiếp, nếu ông ta vì thế mà bỏ mạng thì thiếp cũng không an lòng.”
“Ta hiểu rõ.” Bùi Cẩn ôm nàng vào trong lòng, “Nàng yên tâm đi, nếu như Phụ hoàng muốn thanh trừ toàn bộ Tướng phủ, ta nhất định sẽ thay Nhan Chính cầu tình. Bất quá, ta hiểu rõ Nhan Chính, ông ta không phải người sẽ ngồi im chờ chết đâu. Tính tình ông ta tuy ôn hoàn mềm yếu nhưng lại có thể một đường bò lên đến chức Thừa tướng, ngoại trừ sự nâng đỡ của thế lực bên ngoài ra thì bản thân ông ta cũng phải có ít năng lực. Cho nên ta nghĩ, nhất định ông ta sẽ hành động để bảo toàn tính mạng cho bản thân.”
Nhan Thế Ninh ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi, “Ông ta sẽ làm gì?”
Bùi Cẩn dõi mắt ra phương xa, khẽ mấp máy môi rồi lại trầm mặc.
Nhan Chính ra tay, chỉ sợ không phải chỉ dùng hai chữ “Hung ác” là có thể hình dung.
Quả nhiên, Nhan Chính nghe được tin Diên Đế đã tỉnh liền vội vàng thay quần áo, lên xe ngựa tiến cung.
Diên Đế tựa vào thành giường, liếc nhìn chồng tấu chương tích luỹ mấy ngày, nghe nói Nhan Chính cầu kiến thì nhíu mày, sau đó thản nhiên nói, “Không gặp.”
Tổng quản Vương Phúc Niên nghe chỉ liền vội vàng lui xuống, không bao lâu sau lại đi đến, “Bệ hạ, Nhan Chính nói có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
“Hắn còn có chuyện gì quan trọng chứ?” Diên Đế cười lạnh, nhưng vẫn nói, “Bảo hắn lăn vào đây!”
Lúc này còn dám vác mặt tới, Diên Đế rất muốn biết Thừa tướng đại nhân của mình có chuyện gì quan trọng!
Nhan Chính mặc thường phục, ôm quan phục đi tới, vừa vào cửa liền quỳ xuống đất khóc rống, “Bệ hạ, thảo dân thỉnh an người!”
“Thảo dân?” Diên Đế khiêu mi.
“Vâng ạ, thưa bệ hạ! Gia môn bất hạnh, thê cuồng nữ vọng, phạm phải sai lầm lớn như vậy, thảo dân cảm thấy vô phương tề gia, nghiệp chướng nặng nề, không chỉ làm mất thể diện của bản thân trên triều đình mà còn cảm thấy không còn thể diện tiếp tục hầu hạ bệ hạ! Bởi vậy, hôm nay thảo dân đến xin bệ hạ cho thảo dân từ chức, kính xin bệ hạ thành toàn!”
“Hoang đường!” Diên Đế nghe Nhan Chính nói thế thì nổi giận lôi đình, “Thê cuồng nữ vọng? Vô phương tề gia? Nhan Chính, ngươi thật là biết tránh nặng tìm nhẹ! Còn chuyện từ quan, hừ, chẳng lẽ ngươi không biết các ngươi đã phạm phải tội chu di cửu tộc sao?”
“Bệ hạ! Thảo dân bị oan! Thảo dân cũng không biết gì, không biết chút nào hết!” Nhan Chính nói tiếp.
Diên Đế cười lạnh. Nhan Chính không biết chuyện ông đã cử người đi điều tra nên cho đến giờ mới tạm thời không động đến hắn, nhưng cho dù như thế đi nữa thì lúc này nghe hắn khóc lóc kể lể, ông vẫn cảm thấy buồn nôn và phiền chán.
Nhan Chính dập đầu một cái, tiếp tục trầm thống nói, “Mặt khác, thảo dân còn có một việc muốn xin bệ hạ ân chuẩn.”
Diên Đế lạnh lùng đảo mắt, thật đúng là được voi đòi tiê