watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Tác giả: Tô Hành Nhạc

Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015

Lượt xem: 134294

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/294 lượt.

i ngày Nhan Chính đều như chim sợ cành cong, vừa ngóng mũi tên được bắn ra, nhưng lại sợ hãi nếu tên được bắn ra thật.
Tất cả mọi người đều đang đợi Diên Đế tỉnh lại.
“Chàng nghĩ lúc nào thì bệ hạ sẽ tỉnh? Có thể tỉnh lại hay không?” Trong phủ Hiền vương, Nhan Thế Ninh ngồi trong đình, hỏi Bùi Cẩn đang đọc sách.
“Sẽ.” Bùi Cẩn không chút do dự trả lời.
“Nhưng khi nào mới tỉnh chứ? Thiếp thật sự là không chờ nổi nữa!” Thù mất mẹ một ngày chưa báo, nàng một ngày không được an bình.
Bùi Cẩn lột một múi quýt đút vào trong miệng nàng, cười nói, “Yên tâm đi, rất nhanh sẽ tỉnh.”
Nhan Thế Ninh không tin, “Không phải nói là bệnh rất nặng sao?”
Bùi Cẩn híp mắt, chậm rãi nói, “Phụ hoàng ta là người rất coi trọng thể diện, lần này hoàng thân quý tộc bị mất mặt trước bá quan văn võ, nhất định người sẽ nổi điên, muốn giết tất cả mọi người! Nhưng lại không thể giết toàn bộ những người kia được! Đừng thấy Hoàng Hậu và Thập đệ phủi sạch quan hệ như vậy là Phụ hoàng sẽ tin tưởng. Mọi chuyện thế nào, Phụ hoàng là người rõ nhất, nhưng chỉ có thể giả bộ hồ đồ phối hợp với bọn họ, dù sao lúc ấy cũng nhiều người, không thể để cho người khác chê cười rằng đường đường là vua một nước lại bị vợ con lừa gạt được! Nhưng làm sao Phụ hoàng có thể nuốt trôi cơn giận đó chứ, cho nên cũng chỉ có thể giả ốm. Thứ nhất là để bình ổn lửa giận, thứ hai là chờ thời gian trôi qua, mọi người cũng không còn quá chú ý đến chuyện này nữa, lúc đó mới im lặng ra tay thu thập. Nàng phải biết rằng Phụ hoàng của ta rất thích thu thập người khác!”
“Vậy Hoàng thượng sẽ thu thập như thế nào?” Nhan Thế Ninh hỏi.
Bùi Cẩn thở dài, không biết là vì đáng tiếc hay vì cái gì khác nữa, “Nếu ngay lúc ấy, Phụ hoàng đã tỏ ra tin tưởng Hoàng Hậu và Thập đệ, thì sau này người sẽ tiếp tục giả vờ tin tưởng tất cả là do mẹ con Nhan Thế Tĩnh gây nên. Cho nên, Tướng phủ nhất định là xong rồi, mà Hoàng Hậu lại tạm thời không có việc gì.”
“Đáng tiếc!” Nhan Thế Ninh có chút không cam lòng.
Bùi Cẩn cười nói, “Không cần gấp gáp, chẳng phải ta vừa nói Phụ hoàng là người rất thích thu thập người khác sao? Cho dù lần này không thể trị bọn họ vì chuyện giả mang thai, thì cũng sẽ tìm một cái cớ khác. Thế Ninh, nàng chờ xem, rất nhanh thôi, Thái Tử sẽ bị phế, mà một khi Thái Tử bị phế thì thế lực của Hoàng Hậu dần dần cũng sẽ tan rã thôi.”
Nhan Thế Ninh ngẩng đầu hỏi, “Chàng nói xem, Thái Tử chủ động yêu cầu phế bỏ ngôi vị, là vì hắn thật sự không muốn ngồi lên vị trí kia sao?”
Bùi Cẩn lắc đầu, “Kỳ thật, trong cung, hắn chính là người ta không hiểu nhất.”






Mùa thu, năm Chiêu Khánh thứ ba mươi, nhiều chuyện hỗn loạn. Diên Đế triền miên nằm trên giường bệnh, Thái Tử nghiền ngẫm lỗi lầm, Thừa tướng nhận tội ở nhà, rắn mất đầu, triều chính hỗn loạn. Tất cả mọi người đều mang bộ mặt sầu thảm, chờ đợi ngày mây đen biến mất.
Trong Đông cung, Bùi Lâm mặc áo bào trắng đứng trong gió thu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khe tường trước mặt, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên tia vui vẻ khó hiểu.
Trên tường có một vết máu mờ nhạt, vẫn còn rất mới bởi vì đây là máu của một cung nữ vừa bị đánh chết vào sáng nay.
Nguyên nhân là vì Hoàng Hậu tra ra chuyện cung nữ kia có tư tình với thân tín của Thất vương, liền hoài nghi nàng ta là gian tế do Thất vương phái tới nằm vùng.
Bùi Lâm vốn có thể cứu nàng, bởi vì hắn biết cung nữ này là thân thích của thị vệ kia, có một lần bọn họ đứng nói chuyện ngoài cửa cung thì bị hắn bắt gặp, sau đó cung nữ kia cũng rất khẩn trương và nghiêm túc giải thích, nhưng lúc bị lôi đi, trước ánh mắt cầu cứu của nàng ta, lời ngăn cản đã ra đến khóe miệng rồi lại bị hắn nuốt xuống.
Bùi Lâm quay đầu nhìn Hoàng Hậu, ánh mắt vừa buồn vừa đáng thương, “Mẫu hậu, người thử đặt tay lên ngực mình tự hỏi xem, người có bao nhiêu tình cảm phu thê với phụ hoàng?”
“Con có ý gì?” Hoàng Hậu bị ánh mắt của hắn làm kinh hãi.. vẻ mặt của Bùi Lâm cũng quá lạnh lùng đi!
Bùi Lâm nhếch khóe miệng, thở dài, “Người có bao nhiêu tình cảm phu thê với Phụ hoàng, con liền có bấy nhiêu tình phụ tử với Phụ hoàng, cho nên, có thể không tính là gặp dịp thì chơi không?”
Hoàng Hậu bị hỏi khó, mấp máy môi nửa ngày cũng không nói được câu nào. Đúng là bà và Diên Đế đã là phu thê chừng hai mươi năm, đúng là giữa hai người không có bao nhiêu tình cảm, có chăng thì cũng chỉ là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Bùi Lâm thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp, “Cho nên, con không muốn đi, cũng sẽ không đi. Mẫu hậu, người đừng phí tâm nữa!”
Mấy chữ cuối cùng khiến Hoàng Hậu rất chói tai, “Lời này của con là có ý gì?”
“Mẫu hậu, con chán ghét, không muốn tranh nữa.”
Vẻ mặt Hoàng Hậu cứng lại, một hồi lâu sau mới oán hận nói, “Con điên rồi!”
Bùi Lâm cười, không nói gì.
Hoàng Hậu càng bất an, tiến lên trước mặt Bùi Lâm, chất vấn, “Cho nên, ngày đó ở trên điện, không phải là con lấy lui làm tiến, mà là con thật sự muốn Bệ hạ phế bỏ ngôi vị Thái Tử?”
Bùi Lâm buồn bã gật đầu.
Hoàng Hậu tức giận đến nổ