
Tác giả: Ngã Tiểu Đồ
Ngày cập nhật: 04:37 22/12/2015
Lượt xem: 1341342
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1342 lượt.
i cũng đều đáng giá cả. Tuy rằng dì cũng không biết con vì sao cuối cùng không đồng ý, nhưng chuyện này rõ ràng đối với Thẩm An Bình quả là một đả kích rất lớn. An Bình cũng trong chính thời gian này đã bỏ mặc, không màng đến thân thể thuộc về mình nữa. Bình An, dì chỉ có duy nhất một đứa con trai, mặc dù con có nghĩ rằng dì là loại người thế nào đi nữa, dì cũng thật hy vọng con hãy buông tha cho nó. Nó thật sự không thể cứ tiếp tục mà chịu bức ép như thế này được nữa! Bình An con là đứa nhỏ rất tốt, con có thể nghe lời cầu xin của dì một lần này được không? Không có An Bình, dì thật không biết làm sao mà tiếp tục sống…..” Thẩm mẹ thấp giọng nức nở, bộ dạng rất yếu ớt, giống như không thể nào chịu thêm một đả kích dù rất nhỏ nào nữa, tiếng khóc của bà trong đó giờ chỉ còn là sự tuyệt vọng. Bà đã hướng cô mà chân thành cầu xin như vậy, điều này hiển nhiên là rất hợp tình hợp lý cho nên Cố Bình An một câu gì cũng không thể nói gì, vì cô không biết mình còn có thể phản bác thế nào?
Cô chưa bao giờ biết rằng sẽ có một ngày cô lại mang đến cho Thẩm An Bình tai ương nghiêm trọng như vầy.
Thật lâu sau Cố Bình An mới lấy hết sức mà lắc đầu, cô kiên trì, cố chấp nói:”Dì à, con không thể! Mọi chuyện sau này hãy chờ Thẩm An Bình tỉnh lại nói tiếp được không? Chỉ cần anh ấy nói muốn con rời đi, con nhất định sẽ không cố chấp mà ở lại; còn nếu anh ấy muốn con phải bên cạnh mà đợi anh ấy, thì lần này cho dù trời có sập xuống đi nữa con cũng quyết không bao giờ rời khỏi anh ấy.”
Cô cũng không muốn ngỗ nghịch, cãi lời của người lớn nhưng là lúc này đây cô thật không muốn tiếp tục gạt mình dối người nữa, càng không muốn đem tình cảm và tâm ý của Thẩm An Bình hồ đồ giẫm nát dưới chân.
Thẩm mẹ dường như còn muốn nói gì nữa nhưng chỉ thấy Thẩm ba dùng tay vỗ nhẹ lên bả vai bà:” Đừng khóc, bác sĩ vừa báo nói An Bình giờ đã tỉnh lại.”
Biểu tình lúc này của Thẩm mẹ là tràn ngập kinh hỉ, cái gì cũng không nói tiếp, vừa muốn xoay người đi vào xem đã bị Thẩm ba kéo lại. Ông cau mày nhìn sang Cố Bình An một lượt từ trên xuống dưới, sau đó lạnh lùng phun ra một câu:”Cô mau đi vào thay bộ quần áo khử trùng đi! Bác sĩ nói An Bình tỉnh lại, người đầu tiên nó muốn gặp là cô.”
Thẩm mẹ không tin mở to hai mắt nhìn:” Không được, An Bình không thể gặp cô ta!”
Trên nét mắt lạnh lùng của Thẩm ba dường như rốt cục cũng bắt đầu có một tia dao động, ông nói:” Bà không thể làm như vậy! Con trai chúng ta theo lời thỉnh cầu giờ đã tỉnh lại! Bà con phát điên làm cái gì! Chẳng lẽ lại nói với nó rằng con bé đã chết! Nếu nó không thấy con bé thì nó chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua!” Ông giận dữ, ánh mắt đầy lửa giận liếc Cố Bình An một cái:”Còn thất thần đứng đó làm gì! Không mau vào trong đi!”
Cuối cùng trước khi ông phủi tay bỏ đi còn không quên lưu lại đó một câu trách cứ:”Một người rồi lại một người đến, nhưng tại sao một chút cũng không thể làm cho người ta có thể yêu mến được chứ!”
Rất nhiều năm về sau này, Cố Bình An mãi không quên được cảm giác chính mình trong một khắc khi tiến vào căn phòng bệnh đó.
Khắp căn phòng im lặng đến đáng sợ, chỉ còn nghe mỗi tiếng máy điện đồ cùng những tiếng tí tách nhỏ giọt đang truyền đến từ vô số bình truyền dịch trên cao. Cô trên người mang một bộ quần áo cách ly khử trùng giống như những nhà nghiên cứu thường thấy trên ti vi, trên mặt còn mang thêm một chiếc khẩu trang to đùng che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, chỉ còn chừa lại đôi mắt hẹp dài thẳng nhìn đến bệnh nhân nằm trên giường kia.
Cô cả đời này chưa từng gặp qua một Thẩm An Bình trong bộ dạng như vậy, bởi vì đầu anh bị chấn động mạnh phải làm phẩu thuật nên tóc phải bị cắt hết, bên trên còn quấn một vòng bằng gạc, trên băng gạt còn lưu lại vết máu thật đậm nhìn đến mà rợn cả người.
Phòng bệnh không có một chút ánh sáng nào lọt vào, cũng không có gió chỉ có sinh mệnh anh đang lên xuống nhịp nhàng hòa nhịp cùng tiếng máy móc bên cạnh.
Cố Bình An che miệng, nước mắt rất nhanh liền tuôn ra, nhất thời không thể chịu đựng tình cảnh trước mặt lúc này. Cô bối rối xoay người nhìn sang chỗ khác, không muốn cho Thẩm An Bình nhìn thấy mình đang khóc.
Nghe thấy giọng nói không chút cảm xúc, không kiêu ngạo cũng không thân thiết của Thẩm An Bình rõ ràng muốn trục lệnh đuổi khách, lòng Cố Bình An đột nhiên có chút hoảng sợ. Trong ngực hơi thở gấp gáp phập phồng rất kịch liệt, cô vừa muốn nói gì đó nhưng lại không tài nào thốt lên được dù chỉ một câu. Cô không biết giờ phút này mình còn có thể nói được gì với anh đây, chỉ cảm thấy có nói gì thì cũng đều là sai cả.
Cố Bình An khẽ hít sâu một hơi, cúi đầu nói:”Em….em có thể nắm bàn tay anh một chút có được không……?” Giọng cô run rẩy, hốc mắt giờ chỉ toàn là nước mắt.
Một hồi lâu sau mới nghe Thẩm An Bình lên tiếng thở dài, ánh mắt vừa thâm trầm lại cũng vô cùng phức tạp. Giờ phút này đây tuy không nhìn rõ trong đầu đối phương đến tột cùng là đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong lòng họ rõ ràng hơn ai hết bản th