Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quán Cà Phê XY

Quán Cà Phê XY

Tác giả: Bình Quả Thụ

Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015

Lượt xem: 134920

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/920 lượt.

n ở bên tôi không?”
Y
Cách tỏ tình thế này là do anh ta xem cả đống phim hôm trước mà nghĩ ra sao?
Bát thủy tinh trong suốt, hạt đậu tương màu xanh lá, cà rốt màu cam, quả không hổ danh là kiến trúc sư, nhìn cũng rất thuận mắt.
Có điều nếu chỉ nghe mỗi lời anh nói thì người không hiểu chuyện có lẽ sẽ cho rằng kiến trúc sư muốn dùng tiền tài để dụ dỗ cậu mất.
Nhưng ông chủ biết, kiến trúc sư không làm thế.
Cậu nghĩ, có lẽ anh chỉ muốn nói với cậu: Tôi rất an toàn, rất đáng tin.
Ông chủ không nhịn được mà bật cười.
Rõ ràng từ lúc anh bước vào, cậu đã dự đoán được hôm nay anh có thể sẽ nói gì đó, có điều đến lúc tận tai nghe thấy, tim vẫn không nghe lời mà cứ rung động liên tục.
Ông chủ ngẩng đầu lên, đưa tay trái ra nắm lấy tay phải của kiến trúc sư: “Anh còn nhớ lần anh muốn bao chỗ ngồi riêng, chúng ta đã ký ‘hợp đồng’ không?”.
Kiến trúc sư gật đầu.
Tay ông chủ dùng lực mạnh hơn một chút, bắt đầu kéo kiến trúc sư về phía mình: “Mấy ngày trước tôi đã nghiên cứu kỹ rồi, phát hiện ra một chuyện, nghiêm túc mà nói, hợp đồng ấy mà, chỉ mỗi ký tên không thì có vẻ không đúng quy cách lắm…”.
Kiến trúc sư bị hành động của ông chủ làm cho ngây người, thân thể cũng không tự chủ được mà nghiêng về phía trước.
“Anh biết rồi đấy, trước nay tôi vẫn là một người luôn tuân thủ pháp luật…”
Càng ngày càng gần.
Giọng ông chủ hơi run rẩy, còn có phần khàn khàn.
“Vì quyền lợi của hai bên chúng ta…”
Càng lúc càng sát.
Kiến trúc sư dường như đã hiểu ra điều gì, anh nghe thấy nhịp tim mình đập nhanh vô cùng.
“Tôi thấy, giữa chúng ta nên chính thức…”
Măc dù cách một bàn nhưng khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ còn vài mi li mét. Tay cả hai nắm chặt lấy nhau, hô hấp cũng quyện vào nhau. Ông chủ nhìn thẳng vào mắt kiến trúc sư, nói từng chữ từng chữ một:
“Tôi yêu anh, chúng ta ở bên nhau nhé.”
Sau đó, cậu nhanh chóng nghiêm túc đặt một nụ hôn lên môi kiến trúc sư:
“Hợp đồng này đã được hai bên đóng dấu, bắt đầu có hiệu lực từ ngày hôm nay.”
Z
Gần đây ông chủ hay nhớ về lần đầu tiên gặp kiến trúc sư, cậu hơi hiếu kỳ, nếu ngày hôm đó xe của kiến trúc sư không đem đi bảo dưỡng, còn bản thân không phải là người lên xe buýt vào lúc cuối cùng, thì liệu bây giờ cậu và kiến trúc sư sẽ như thế nào?
Liệu có biết nhau không?
Liệu có trở thành người yêu không?
Ông chủ hào hứng nói chuyện này với kiến trúc sư. Kiến trúc sư còn nghiêm túc nghĩ một lát, sau đó nói rất chắc chắn: “Nhất định là có”.
Không gặp nhau trên xe buýt thì sẽ gặp nhau trong thang máy tòa nhà văn phòng, hoặc là tại nhà hàng ở góc phố đằng kia. Tóm lại nhất định là sẽ có một ngày nào đó, tại một nơi nào đó, hai người sẽ gặp nhau, sau đó sẽ thích đối phương.
Có những người trời sinh đã là thế, mỗi bước họ đi dường như chỉ để gần đối phương thêm một chút mà thôi.
Sau khi vào mùa hè nóng bức, ông chủ quyết định tuyển thêm hai người đến phụ việc: một làm ca sáng, một làm ca tối.
Mấy năm nay, ông chủ vì quán cà phê này mà bỏ ra không ít tâm huyết, bây giờ có được chút thời gian rảnh cũng tốt, có thể làm những việc mình thích. Tỷ như: Khai quật thêm nhiều cơ hội làm ăn, kiếm thêm càng nhiều tiền hơn nữa.
Thông báo tuyển người vừa dán lên đã có không ít người đến hỏi, ông chủ lần lượt gặp qua chẳng biết bao nhiêu người nhưng đều cảm thấy không thỏa mãn.
Quán cà phê cũng giống như nhà của ông chủ, bây giờ muốn để một người lạ đi vào, cậu không thể không kén chọn một chút. Có điều cậu cũng không gấp, việc tìm người đôi lúc cũng giống như việc yêu đương vậy, phải trông chờ vào duyên phận.
Bây giờ mỗi ngày hết giờ làm, kiến trúc sư đều đến quán cà phê làm việc, đôi khi cũng phụ giúp một tay, còn pha chế cà phê một lần dưới sự hướng dẫn của ông chủ.
Lần đó vừa vặn là lúc Phó tổng giám đốc công ty kiến trúc đến, ông chủ đến giờ vẫn nhớ rõ khuôn mặt của anh ta khi nhận cốc cà phê từ tay kiến trúc sư, trông y hệt như anh ta đang nhận lấy một quả bom vậy.
Ông chủ cười hết cả nửa ngày, mãi cho đến lúc kiến trúc sư vốn luôn điềm tĩnh cũng trở nên ảo não: “Mặc dù trước nay anh không pha cà phê bao giờ nhưng cũng đâu phải chắc chắn sẽ ra mùi vị kinh khủng nào đâu”.
Ông chủ cố nhịn cười: “Đúng thế, nếu anh ta dám cười anh, lần sau anh ta đến em sẽ không bán cho anh ta nữa, ha ha ha ha ha…”
Kiến trúc sư: “…”.
Nửa tháng sau khi thông báo tuyển người được dán, vào buổi chiều tối, có một người khách rất lạ kỳ đến quán. Cậu ta gọi một cốc cappuccino xong không tìm chỗ ngồi, lại đứng trước quầy bar nhìn ông chủ làm hết các công đoạn pha chế.
Ông chủ đưa cà phê cho cậu ta: “Xin hỏi, quý khách còn có yêu cầu gì nữa chăng?”.
Người thanh niên đó chậm một lúc mới mở miệng: “Tôi muốn hỏi một chút, ở đây có phải đang tuyển nhân viên không?”.
Ông chủ cười cười: “Đúng thế, tôi là ông chủ ở đây”.
Lúc này vừa hay chẳng có mấy khách, ông chủ liền bảo cậu thanh niên kia ngồi xuống nói chuyện một lát. Cậu ta dường như mới đến thành phố này không lâu nhưng về cà phê thì cũng có chút hiể