
Tác giả: Bình Quả Thụ
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 134855
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/855 lượt.
biểu đồ, dùng những thứ ở ngay hiện trường làm mẫu phân tích… để thể hiện luận điểm của mình.
Cuối cùng, sau khi mọi người đã phân tích chặt chẽ, không chút sơ hở với các chủ đề “Cách tỏ tình của Giáp”, “Đặc điểm tâm lý của Ất” và “Mức độ tình cảm của Ất và Giáp” xong xuôi đâu ra đấy thì rốt cuộc cũng đã phác họa được một bản kế hoạch:
Bất luận là Ất từ chối vì lý do gì thì Giáp cũng phải nghiêm túc đi tỏ tình một lần nữa.
Kiến trúc sư hơi nhíu mày, ngón tay gõ gõ xuống bàn có vẻ bất an: “Thế rốt cuộc Giáp phải tỏ tình như thế nào mới được đây?”.
Việc này đơn giản!
A Hân lại lần nữa cất tiếng: “Giáp có thể tham khảo học tập các màn tỏ tình kinh điển trong các bộ phim”.
Thế là, cuộc họp kết thúc.
Mọi người cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thu dọn đồ đạc về nhà. Có điều, Tiểu Vương mới vào công ty chưa được bao lâu chắc chưa từng được tham gia cuộc họp nào thú vị như vậy, nhìn có vẻ rất hào hứng, còn chưa đợi đến khi ra khỏi phòng họp đã lớn tiếng nói:
“Ái chà, lúc trước tôi thường xuyên đọc những chủ đề cầu cứu thế này trên mạng, có điều những cái nói ‘tôi có một người bạn…’ thì hầu hết đều là chuyện của bản thân người lập chủ đề đó thôi, ha ha ha ha ha…”
Cả phòng họp lập tức im lặng.
Dáng người đi đầu đầu tiên của kiến trúc sư hơi dừng lại một chút, sau đó liền tăng tốc bước thẳng về phía trước. Hành động của anh thật sự là quá nhanh, thế nên chẳng ai nhìn thấy màu hồng khả nghi trên mặt Tổng giám đốc nhà mình cả.
Có điều, chuyện đó không quan trọng.
Quan trọng là toàn bộ nhân viên trong công ty kiến trúc, trong lòng đều có cảm giác đạt được thành tựu của việc hoàn thành nhiệm vụ; còn kiến trúc sư… anh ngồi trong phòng làm việc, trái tim tràn đầy niềm hy vọng.
W
Kiến trúc sư đã mấy ngày không đến quán cà phê rồi.
Không có điện thoại, không có tin nhắn, không có người, chẳng có chút tin tức nào, giống như đột nhiên bốc hơi mất vậy.
Nếu không phải là cái bàn được kiến trúc sư bao vẫn còn bày đủ thứ linh tinh, ông chủ thậm chí còn nghi ngờ phải chăng người này chưa từng xuất hiện?
Có lẽ anh ta không muốn nhìn thấy mình nữa.
Ông chủ buông quyển sổ trong tay ra, cậu chẳng cách nào tập trung làm việc được cả.
Ngày đó cậu hôn kiến trúc sư trước mặt mọi người, sau đó lại từ chối lời tỏ tình của anh, đến tận bây giờ nhớ lại, trong lòng cậu vẫn dâng lên một cảm giác khó có thể diễn tả.
Cậu hoảng loạn.
Lời tỏ tình của kiến trúc sư khiến cậu hoảng loạn.
Mặc dù ông chủ thật sự rất thích kiến trúc sư. Người đó lúc nào cũng có bộ dạng vừa nghiêm túc lại vừa lạnh nhạt, nhưng ông chủ biết người đó có sự dịu dàng khiến người khác phải ngạc nhiên, ở cùng anh ta, thời gian cảm giác như trôi đi chậm hơn… Đó là một loại cảm giác yên ổn đến xa xỉ.
Ông chủ mê muội nó.
Nhưng ngày hôm đó, lúc nhìn thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt kiến trúc sư khi tỏ tình, cậu đột nhiên lại không biết phải làm sao. Cậu thậm chí còn không biết bản thân mình đã chuẩn bị tốt chưa, trong hoàn cảnh hỗn loạn ấy, cậu thật sự không thể suy nghĩ được.
Trời biết cậu hy vọng mình có thể giống như đã tưởng tượng, mỉm cười đáp lại một câu: “Thật trùng hợp, tôi cũng thích anh” biết bao nhiêu!
Nhưng kết quả, cậu đẩy anh ra.
Một người cô đơn đã lâu, lá gan cũng sẽ nhỏ đi.
Mà nụ hôn hôm ấy, dường như đã dùng hết sự can đảm của cậu rồi.
“Ông chủ, cho một cốc trà sữa mang đi!”
Âm thanh trong trẻo kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Ông chủ ngẩng đầu, phát hiện là cô gái lần trước đã đến mua rất nhiều cà phê cho công ty kiến trúc.
Ông chủ vừa làm vừa vờ vô ý hỏi: “Công ty của cô cũng nhàn rỗi quá nhỉ, không cần phải tăng ca à?”.
Cô gái đó cười cười: “Nhân viên bình thường như tôi làm hết việc là được nghỉ rồi. Còn lãnh đạo thì mỗi ngày đều tăng ca, bận rộn hơn bọn tôi nhiều”.
Ông chủ không nhịn được, khẽ run lên một cái: “Lãnh đạo? Là người lần trước đã mời cả công ty uống cà phê đấy à?”.
Cô gái gật đầu: “Đúng thế, anh gặp qua rồi đấy, lần đó anh đem cốc cà phê vào cho anh ấy còn gì? Đó là tổng giám đốc của chúng tôi, mấy ngày hôm nay ngày nào cũng ở lại công ty tăng ca đấy”.
Sau khi cô gái rời đi, ông chủ bắt đầu ngồi ngây người ra nhìn điện thoại, ngón tay hết lần này đến lần khác lướt qua tên của kiến trúc sư. Cậu cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó bức thiết muốn nhảy ra ngoài.
Rốt cuộc đó là cái gì?
Cậu rất muốn biết.
Thế là ông chủ ra khỏi quán cà phê, đi về phía tòa nhà văn phòng.
Từ quán cà phê đi đến công ty kiến trúc chẳng qua cũng chỉ là quãng đường dài mấy phút, ông chủ bước đi vô cùng chậm rãi. Nhưng cậu cũng rất chắc chắn, mỗi bước chân đều là cậu tình nguyện bước đi.
Ông chủ từ tốn đi đến công ty kiến trúc, bên trong hơi tối, hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, chỉ có văn phòng ở góc trong cùng là còn sáng đèn.
Chắc đó là phòng làm việc của kiến trúc sư rồi.
Ông chủ nhẹ nhàng bước qua đó, còn chưa đến nơi đã có thể nhìn thấy kiến trúc sư qua khung cửa sổ, đang chăm chú nhìn màn hình máy tính.
Đúng lúc cậu chuẩn bị bước vào, t