
Hãy Chờ Em Đánh Răng Xong Nhé...!
Tác giả: Bình Quả Thụ
Ngày cập nhật: 04:01 22/12/2015
Lượt xem: 134860
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/860 lượt.
n ra sự thật này thì bản thân mỗi tối đều đã ngồi trong quán cà phê rồi.
Thích điều gì ở cậu ấy? Kiến trúc sư cũng không nói rõ được.
Nếu cứ nhất định muốn biết thì chắc có lẽ đó là “cảm giác”.
Trên đời này có rất nhiều việc đều không thể giải thích được như thế:
Rất nhiều người nỗ lực cố gắng cả đời vẫn chẳng thể tìm thấy người mà mình thực sự yêu tha thiết.
Lại có rất nhiều người chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là đã có thể gặp được hạnh phúc của đời mình rồi.
Đây có lẽ là vận may.
Kiến trúc sư cảm thấy, chắc bản thân anh thuộc vào loại người có vận may khá tốt, mặc dù anh chưa từng nghĩ mình sẽ thích con trai. Nói thật ra thì anh thậm chí chưa từng nghĩ bản thân sẽ có tình cảm yêu đương như người bình thường bởi thời gian của anh hầu hết đã bị công việc chiếm sạch, tạo thành một vòng tròn chật hẹp, lại cũng không thích giao thiệp xã hội. Tuy cũng có những người bày tỏ với kiến trúc sư nhưng đều bị anh từ chối hết.
Bao gồm cả Nghiêm Mục.
Thật ra lúc Nghiêm Mục tỏ tình, kiến trúc sư cảm thấy thật kỳ quặc. Anh bị một người đàn ông tỏ tình, ấy vậy mà không hề có cảm giác ghê tởm, ngược lại còn thấy hơi vui. Anh từ chối là bởi anh chỉ coi cậu ấy là bạn bè, nhưng về mặt tâm lý mà nói, anh không hề bài xích việc yêu một người con trai.
Lúc anh nhận ra điều này, lại nhớ tới việc bản thân trong nhiều phương diện dường như có vẻ chú ý đến đàn ông nhiều hơn phụ nữ, có những chuyện, tự bản thân có thể hiểu ra được.
Anh thích đàn ông.
Kiến trúc sư sau khi giãy giụa một lúc thì cuối cùng có thể thản nhiên chấp nhận. Chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nữ cũng được mà nam cũng xong, nói tóm lại thật ra cũng chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản: Gặp gỡ ai, sau đó yêu người đó, chỉ có thế thôi.
Mà hiện giờ, anh gặp được ông chủ. Kiến trúc sư phát hiện bản thân đột nhiên thích thêm rất nhiều việc:
Anh thích nghe cậu nói luyên thuyên mãi không dứt về những chuyện vụn vặt thường ngày.
Anh thích nhìn cậu vùi đầu vào tính toán sổ sách.
Anh thích sự tinh tế của cậu khi đổi cốc cà phê thành trà.
Anh thích ở bên cậu.
…
Không biết từng cái đó “thích” cộng vào đã đủ thành “yêu” chưa?
Nếu không đủ cũng chẳng sao, cứ từ từ bổ sung thêm.
Từng bước từng bước một, đi chậm một chút mới ổn định.
Mặc dù ngày đó ông chủ đứng trước mặt đám đông từ chối anh, nhưng kiến trúc sư tuyệt đối không bỏ cuộc. Anh rất rõ, đối với cậu, thứ anh muốn không phải là sự vui vẻ nhất thời mà là sự giúp đỡ, chăm sóc cả đời.
V
Một nhân viên ưu tú, ngoài việc có khả năng hoàn thành tốt công việc ủa mình, còn phải biết cách giúp đỡ những vấn đề kỳ quái của cấp trên. Điều này những nhân viên trong công ty kiến trúc sư có sự lĩnh hội cực kỳ sâu sắc.
Bọn họ vừa mới kết thúc một cuộc họp đặc biệt. Nói thật thì, sắp đến giờ về lại đột nhiên bị gọi vào họp quả thật chẳng phải việc vui vẻ gì. Nhưng vấn đề đáng ngạc nhiên nhất lại ở chỗ, cuộc họp này là yêu cầu cá nhân của Tổng giám đốc: “Rất xin lỗi đã chiếm dụng thời gian cá nhân của mọi người, tôi có chuyện muốn nhờ mọi người giúp đỡ”.
Toàn bộ nhân viên nhìn nhau ngơ ngác.
Kiến trúc sư dùng tốc độ không nhanh không chậm nói: “Chuyện là thế này, tôi có hai người bạn, gọi là Ất và Giáp đi. Giáp thích Ất, cảm thấy Ất cũng thích mình, thế là nhân một tình huống bất ngờ, Giáp đã tỏ tình với Ất, nhưng lại bị Ất từ chối. Bây giờ muốn nhờ mọi người phân tích một chút lý do từ chối, đồng thời thảo luận Giáp phải làm thế nào mới có thể thành công theo đuổi Ất được?”.
Cả phòng họp im lìm.
Trong lòng đám nhân viên chỉ có một ý nghĩ: Chuyện này thật sự không phải đùa đấy chứ?
Mặc dù chủ đề cuộc họp hôm nay có phần hơi khác thường một chút, nhưng đối với các nhân tài đa phương diện đang ngồi dưới mà nói, đây là chuyện như thế nào? Chính là:
Nhanh chóng giải quyết vấn đề để về nhà ăn cơm mới là con đường đúng đắn nhất!
Thế là, sau một thời gian trầm mặc ngắn ngủi, nhân viên trước nay luôn vô cùng im lặng ở bộ phận Tài vị mở màn, phát biểu: “Tổng giám đốc Kỷ, Giáp có thể khẳng định chắc chắn Ất thích mình chứ?”.
Kiến trúc sư nghĩ một lúc, chậm chạp gật đầu.
A Hân hiểu ra: “Nếu đã vậy, tôi cho là nguyên nhân Ất từ chối có thể là do tình cảm của Ất đối với Giáp còn chưa đến mức độ có thể trở thành người yêu, bởi vậy Ất mới từ chối”.
Hoa Hoa của phòng Hành chính lập tức phản bác: “Tôi lại cho rằng Ất từ chối là do quá bất ngờ, còn chưa chuẩn bị tốt. Vừa rồi tổng giám đốc Kỷ cũng đã nói, Giáp là nhân cơ hội bất ngờ mới tỏ tình mà”.
Lão Từ của phòng Kế hoạch chép chép miệng: “Dựa vào kinh nghiệm người đi trước của tôi, Ất có lẽ là do một nguyên nhân khách quan nào đó, ví dụ như áp lực gia đình chẳng hạn, nên mới từ chối. Trước tiên, Giáp cần phải tìm hiểu rõ Ất có vấn đề gì về mặt này không đã”.
…
Đây quả là một cuộc họp vô cùng đặc sắc.
Trong cuộc họp, lời lẽ của các nhân viên vô cùng sắc bén, nói có sách, mách có chứng, thảo luận vấn đề kiến trúc sư đưa ra hăng hái tới mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn dùng vô cùng nhiều cách như vễ