Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Quấn Lấy Em Đến Thê Thảm

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015

Lượt xem: 134747

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/747 lượt.

ư nhìn thấu tính toán của hắn, Mặc Khuê cười nhạo.
“Tôi khuyên ông đừng làm mộng xuân thu! Mới vừa rồi kho đạn kia nổ tung người của ông đã chết không ít, hiện tại bên ngoài....”
Giả vờ lắng nghe rồi tiếp tục nói: “Tiếng súng dần ngừng, đại khái đều bị người của tôi bắt rồi!”
Nghe xong, Yarar Mai cực kỳ hoảng sợ phát hiện đúng như anh nói, bên ngoài chỉ còn lác đác vài tiếng súng. Nếu như phe mình toàn thắng thì đã có người chạy vào báo hắn biết.
“Ông không nói cũng không sao, đợi lát nữa người của tôi đóng quân ở đây sẽ từ từ tìm họ, cho dùng ông giấu họ ở đâu tôi cũng tìm ra được.” Mặc Khuê tiếp tục cười lạnh.
“Ha ha...” Thấy đã hết hy vọng, Yarar Mai bất ngờ cười to, đáy mắt lướt qua tia điên cuồng, tay lén sờ xuống thắt lưng.
“Muốn tìm bọn chúng? Tới đại ngục mà tìm!” Hắn tuyệt đối không khuất phục! Có chết cũng phải kéo theo đệm lưng.
“Ông muốn làm gì...” Thấy hắn định ngọc đá cùng tan, Mặc Khuê liền hốt hoảng đồng thời phát hiện được hành động của hắn lập tức hạ súng bóp cò, viên đạn mạnh mẽ bắn trúng tay mập mạp.
Nhưng không còn kịp nữa, cùng lúc đó Yarar Mai đã nhấn xuống nút điều khiển từ xa ở thắt lưng, lập tức vang lên một tiếng nổ rung trời.
“Ha ha...Mày tìm đi! Có lẽ còn có thể tìm được hài cốt bọn chúng....” Điên cuồng cười to, mặc kệ tất cả.
“Ông đáng chết!” Vừa giận vừa sợ, họng súng hướng tim hắn bắn ra một phát trí mạng.
Trong nháy mắt, tiếng cười càn rỡ im bặt, Yarar Mai hai mắt trợn trắng giống như oán hận, tử trạng vô cùng dọa người.
Đá văng hắn ra, Mặc Khuê chạy ra bên ngoài, đập vào mắt là một lều trại khác ở phía xa bởi vì nổ tung mà lửa cháy dữ dội.
Ha ha...Muốn tìm bọn chúng? Tới địa ngục tìm đi!
Nhìn thế lửa ngút trời, bên tai lại vang vọng tiếng cười của Yarar Mai trước khi chết tim Mặc Khuê gần như tê liệt, một luồng khí lạnh từ gót chân không ngừng tiến lên song thân thể cao lớn lại liều mạng chạy về phía đám cháy, kinh hãi rống to—
“Không—”
Sa mạc sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ từ phương đông dần lan tỏa khắp những cồn cát mênh mông, bên trong nơi đóng quân, một người đàn ông cao lớn đứng thẫn thờ nhìn đống tro tàn trước mắt.
Sau khi vài người thật sự xác định không tìm thấy bất cứ cái gì giống như xương cốt con người trong đống phế tích mới rối rít lắc đầu với người đàn ông cao lớn. Họ đã tìm suốt một đêm rồi, cho dù bị nổ tan tành thì cuối cùng vẫn sẽ sót lại ít dấu tích!
Thấy thế, đáy lòng Mặc Khuê chợt lóe lên tia hy vọng.... Nếu như tại hiện trường không có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ đêm qua có người bị nổ chết thì liệu có thể lớn mật suy đoán họ rất có khả năng đã sớm thừa cơ chạy thoát nhưng Yarar Mai chẳng hề biết nên trước khi chết mới nghĩ rằng mình kéo được hai đệm lưng hay không?
Nếu như Nayar và Ánh Nguyệt trốn đi thì nhất định sẽ chạy về phía Riyadh!
Nghĩ đến điều này, ngực từ từ nóng lên, anh cố đè xuống tâm tư kích động không quan tâm đến những người khác tay to liền vung lên—
“Đi thôi! Chạy về phía Riyadh tìm người.”
Khó chịu quá...
Nóng quá...
Khát quá...
Còn nữa, vì sao mặt trời lại to như thế? Cho dù là sa mạc, có thể đem nhiệt độ người sống sờ sờ bốc hơi lên cũng quá khoa trương đi!
“Nayar, chúng ta lạc đường à?” Mở đôi môi nứt nẻ, Đỗ Ánh Nguyệt nhìn dải cát vàng vô tận hoài nghi lần thứ ba mười lăm.
“Đâu có.” Khẳng định lần thứ ba mươi lăm.
“Sao anh biết không lạc đường?” Tình cảnh quá mức khó chịu khiến cô muốn ép người. Đều do cậu nói không có lạc đường, tìm không ra đường thì bọn họ liền xong, chưa tới hai ngày trong sa mạc sẽ thêm hai cái xác khô.
Cúi đầu liếc cô một cái, Nayar tiếp tục thúc ngựa đề nghị.
“Đỗ tiểu thư, nếu không muốn mình càng khát hơn thì tôi khuyên cô tốt nhất đừng nói nữa.” Đã thiếu nước rồi còn lãng phí nước bọt, thật không biết cô đang nghĩ gì?
Nghe xong, Đỗ Ánh Nguyệt nghẹn họng, hiểu được cậu nói không sai đành phải ủ rũ ngậm miệng. Song mới yên tĩnh chưa được bao lâu, cô liền không chịu nổi.
“Ốc đảo đâu? Sa mạc đều không có ốc đảo à?” Có ốc đảo sẽ có nước trong veo, mát lành nha! Ôi...Cô rất nhớ mùi vị nước ngọt đó.
Vị tiểu thư này cho rằng tùy ý kêu một tiếng thì ốc đảo sẽ xuất hiện trước mặt sao? Lén cúi đầu trừng mắt nhìn cô, Nayar bất đắc dĩ nghĩ thầm, chẳng hề muốn lãng phí thêm chút nước bọt nào để trả lời câu hỏi của cô.
“Này! Anh làm gì mà không....” Bỗng nhiên ngừng lại, nhìn chằm chằm bóng đen mù mịt đang không ngừng tiến đến từ phía xa, kinh ngạc há mồm.
“Nayar, kia, kia là gì vậy?” Đừng là cái sức mạnh thiên nhiên mà cô nghĩ, ngàn vạn lần đừng!
“Cái gì...Là bão cát!” Ngẩng đầu nhìn về phía cô chỉ, Nayar kinh hãi rống to, sắc mặt tái nhợt vội ôm cô nhảy xuống ngựa lăn xuống dưới một gò cát cách đó không xa.
“Á—Rốt cuộc chúng ta bị ai hạ lời nguyền mà xui xẻo vậy chứ?” Oang oang kêu to, sợ đến mức biến sắc.
“Im miệng!” Nếu không thì lúc nữa miệng nhất định sẽ đầy cát.
Khó chịu rống lên, cậu nhanh chóng đem cô gái ồn ào này che ở phía dưới, áo choàng Trung Đông rộng dài chặt chẽ bao phủ lấy cô. Chưa tớ


Insane