
Bước Vào Tim Em Nhẹ Nhàng Như Thế
Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342000
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/2000 lượt.
c các vị chơi vui vẻ!"
"Hồng Di, cái người tên Dịch thiếu kia là người như thế nào?" Có mấy mới từ nước ngoài trở về còn không biết nội tình, không nhịn được mở miệng hỏi.
"Dịch tiên sinh chính là chồng chưa cưới của Ân Ân, hôm nay là Dịch thiếu mời khách, các vị có yêu cầu gì cứ nói ra, không cần khách khí." Cố gắng giải thích một cách đơn giản nhất, dì Hồng cười nhẹ, lơ đãng liếc thấy vẻ mặt và nụ cười cứng ngắc của Lâm Tiểu Uyển, mặt không đổi sắc mở miệng nói: "Vậy bây giờ tôi không quấy rầy các vị nữa, mọi người vui vẻ."
Không nói nhiều chuyện, Hồng Di xoay người nhìn Úc Tử Ân một cái, rời khỏi phòng.
Chân trước của Hồng Di mới vừa đi trong phòng nhất thời ồn ào thành một mảng. "Ân Ân, người đó là chồng chưa cưới của cậu có phải không? Tớ nghe nói là anh ta là một ông chủ tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố C!"
"Đúng vậy, Ân Ân, chúng ta hâm mộ chết rồi, chồng chưa cưới của cậu ưu tú như vậy, chồng nhà người ta không được một nửa của anh ấy nữa."
"Vậy là sao, Ân Ân, cậu thật tốt số đó, màn cầu hôn của Dịch Thiếu với cậu oanh động khắp nơi...!"
"........"
Úc Tử Ân cười cười quay đầu liếc nhìn ánh mắt bén nhọn của Lâm Tiêu Uyển, nhàn nhạt quay đầu ra, nói vài câu giúp không khí vui vẻ hơn: "Các bạn đừng giễu cợt tớ, các người đều là những người sang trọng, trong khi tớ chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, sao có thể so sánh với mọi người. Cũng đừng nói với tớ tất cả các bạn đều chưa kết hôn nhé, hãy kể tên ra hết đi, đừng che giấu!"
Đèn trong phòng sáng rực, những người bạn học đã mười năm không gặp, có những người trung niên đang làm giàu, vài bạn làm nghề nội trợ, vài người trở thành tinh anh của xã hội, vài bạn là thành phần trí thức so sánh với những người cùng học trong sân trường xanh miết năm đó, cô chỉ có thể cảm thán năm tháng không tha con người.
Mà cô còn nhận ra người đã theo đuổi cô năm đó là Trương Cần, là một tinh anh của biển, so với việc mang gọng kính dầy năm đó thì nay có vẻ thành thục hơn nhiều, cũng thêm mấy phần mị lực, chỉ là đối với cô - người được thưởng thức qua hai người đàn ông cực phẩm là Lam Mộ Duy và Dịch Khiêm Mạch rồi, thì với ngoại hình kia rõ ràng vẫn có sự khác biệt.
Cầm ly rượu Trương Cần lễ phép đưa ly champagne đến, "Ân Ân, đã lâu không gặp."
"Đúng vậy, đã lâu không gặp! Mấy năm qua cậu sống ở nước ngoài như thế nào? Bây giờ trở về tìm công tác sao? Vẫn có ý định gây dựng sự nghiệp trên quê hương của mình hả?"
"Tớ cũng ổn, vừa trở về không lâu, vẫn còn đang tìm việc, chỉ là tớ vẫn muốn mình có được sự nghiệp ổn định. Còn cậu, tớ nghe mọi người nói cậu đã trở thành nhà thiết kế thời trang rồi hả, cậu vẫn không từ bỏ giấc mơ ngày cũ, mộng đẹp đã thành sự thật."
"Tớ cũng chỉ cố chấp hơn người thường một chút thôi, làm một nhà thiết kế thời trang để có thể nuôi sống mình, không có yêu cầu gì nhiều." Kiên trì nhận định phương hướng, vẫn luôn là mục tiêu sinh tồn của cô.
Thuốc mê.
Vừa nhận được điện thoại, Tiểu Toa đã một cước vào cửa quán, nhanh chóng tìm được đèn, gấp gáp mở lên, liền quét mắt nhìn đám người trong phòng không có tìm được bóng dáng của Úc Tử Ân, trầm giọng báo cáo: "boss, không có người trong phòng chúng ta bao riêng, làm thế nào?!"
"Cô là ai? Xảy ra chuyện gì?" Thấy Tiểu Toa xông vào, Lâm Tiểu Uyển đi tới, giọng nói bén nhọn.
Tiểu Toa lạnh nhạt liếc cô một cái, cũng không mở miệng, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Dịch Khiêm Mạch: "Trong người cô ấy có gắng chip định vị, vội vàng kiểm tra! Tôi lập tức đến đó!"
"Dạ!" Lạnh lùng xoay người, Tiểu Toa phanh một tiếng đóng cửa lại, thậm chí ngay cả lời giải thích cũng lười biếng mà không để lại cho mọi người bên trong, trước khi đi, cô lạnh lẽo trợn mắt nhìn Lâm Tiểu Uyển một cái, cái nhìn sắc bén như muốn xuyên thủng cô ta.
Quả quyết cúp điện thoại, Tiểu Toa mở chế độ định vị của điện thoại di động ra, thiết bị định vị nhanh chóng sàng lọc ỏ mỗi tầng lầu, màn hình điện thoại là điểm đỏ chớp động. Trong Kim Cung có tầng tám, không ngừng sàng lọc lên xuống, sau khi xác định người đang ở tần bảy, cô vọt thật nhanh lên cầu thang, vừa chạy vừa cho Tiểu Mễ cũng đang mở điện thoại lên, "Lầu bảy, bảo Hồng Di vội vàng đến đây!"
"Chị! Chị đừng đánh chết người đó, boss nói muốn tự mình xử lý! Hồng Di, ngăn cô ấy lấy!" Thấy Tiểu Toa đánh mù quáng, Tiểu Mễ vội mở miệng gọi cô lại, chỉ sợ trong cơn tức giận cô sẽ giết người ta mất.
Nhìn tay chân Tiểu Toa đang đánh đá tàn nhẫn, Hồng Di run run ,không dám tiến lên ngăn, xoay người chạy ra khỏi phòng để lấy khăn ướt, giúp Úc Tử Ân lau mặt.
"Lão đại! Lão đại, cô không sao chứ! Tỉnh!" Vỗ nhẹ vào mặt của Úc Tử Ân, Tiểu Mễ thấp giọng gọi mấy tiếng, không thấy người kia có dấu hiệu tỉnh lại, Tiểu Mễ cũng nóng nảy theo, "Chị, mau đến đây nhìn một chút đi!"
Nghe được lời nói kia, rốt cuộc Tiểu Toa cũng rút về chút lý trí, quay đầu nhìn về phía Úc Tử Ân đang nằm trên ghế, thu nắm đấm trong tay lại, bổ nhào đến bên sofa, lo lắn