
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341986
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1986 lượt.
áng, tôi muốn biết rõ chân tướng sự việc!"
"Dạ!" Chưa bao giờ cảm thấy boss lạnh lùng và nghiêm túc như vậy, cận vệ cũng không khỏi run rẩy, sau khi nhận xong mệnh lệnh thì lập tức rời đi.
Lên xe, Văn Khâm nhanh chóng khởi động động cơ, người đàn ông ở ghế sau nhàn nhạt mở miệng: "Trước tiên đi đến bệnh viện tìm Văn Niên."
"Được, tôi vừa mới gọi điện thoại cho anh ấy." Nhìn qua kính chiếu hậu, Văn Khâm nhanh chóng chạy xe ra đường lớn, xe vững vàng lái về hướng bệnh viện,
Ở phía sau, Tiểu Mễ cũng lái xe chạy theo, nhớ tới sắc mặt mới vừa rồi của Dịch Khiêm Mạch, đến bây giờ Tiểu Mễ cũng còn chút cảm giác sợ hãi: "Chị, chuyện này nếu mà tổng giám đốc trách tội xuống, sợ rằng chúng ta không thể nào gánh nổi trách nhiệm."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ hãy cầu nguyện cho lão đại không có việc gì, nếu không hai ta ai cũng sẽ phải chịu tôi." Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy ánh mắt kinh khủng như thế của Boss, lạnh lẽo và khắc nghiệt giống như tử thần vậy, làm cho người ta không nhịn được mà run lên!
Văn Niên đã đứng đợi tại cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe vừa dừng lại, dẫn y tá đi tới: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bị người ta cho uống thuốc mê, không ngoại trừ trong đó còn có những chất kích thích khác, vẫn còn chưa tỉnh lại, cậu nhanh kiểm tra cho cô ấy đi!"
"Đươc! Trước tiên, chúng ta nên vào trong trước!" Gật đầu một cái, Văn Niên liêc nhìn về phía anh trai Văn Khâm đang đi tới, nhanh chóng đẩy giường bệnh đi vào phòng cấp cứu.
Đại Kết Cuộc
Giày vò đến hơn nửa đêm, cuối cùng Úc Tử Ân đã tỉnh lại, trong thoáng giây mở mắt đã nhìn thấy bóng dáng người đang ngồi trước giường bệnh, hơi sững sờ, nhìn quanh bốn phía, sau khi biết nơi này là nhà, cô nhíu chân mày lại, giùng giằng ngồi dậy.
Thấy cô đã tỉnh lại, cuối cùng Dịch Khiêm Mạch cũng thở phào nhẹ nhõm, đỡ cô đứng dậy, rút một chiếc gối đặt sau thắt lưng của cô, thuận thế cầm một ly nước đặt ở tủ đầu giường đến đưa cho cô, "Uống nước trước đi."
"Dịch thiếu, em. . . . . ." Xảy ra chuyện như thế, cô thật sự không có mặt mũi nào để gặp anh nữa, cô ngàn phòng, vạn phòng vẫn không phòng được một lần ngoài ý muốn này.
"Không sao, đừng lo lắng, Tiểu Mễ và Tiểu Toa đến kịp nên không có xảy ra chuyện gì cả, lúc em bị bỏ thuốc mê vào rượu thì bọn họ đã đến, may là lượng thuốc không lớn, nếu không thì phiền toái." Anh giơ tay sờ đầu của cô, an ủi tâm tình của cô, đôi mắt âm trầm giống như có thể hóa ra gió tuyết.
"Là em quá vô dụng!" Cô bưng ly nước, cúi đầu nhìn mặt nước đang tạo gợn sóng, trong lòng rất nặng nề, nghĩ thật lâu cũng không nhớ đến việc mình đã trêu chọc người nào, sao tự nhiên lại bỏ thuốc vào người cô!
"Ừ, đã tỉnh rồi, tinh thần còn chưa được tốt lắm, tôi sẽ ở lại đây chăm sóc cô ấy, các người về khách sạn nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai đến đây chuẩn bị bữa ăn sáng."
"Được, tôi biết rồi!" Tiểu Toa gật đầu đáp một tiếng, đưa mắt nhìn anh. Sau khi thấy anh đã lên lầu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhanh chóng về phòng tắm rửa, Dịch Khiêm Mạch đổi một bộ quần áo ngủ, bưng sữa tươi bước vào phòng của Úc Tử Ân, nhìn thấy cô tựa vào thành giường, ngẩn người, trong lòng không khỏi đau nhói.
"Ân Ân." Anh lên tiếng gọi khẽ, cầm lấy tay của cô, đặt vào lòng bàn tay cô một cốc sữa tươi ấm áp, "Uống chút sữa tươi, anh sẽ ở lại nơi này với em."
"Dịch thiếu." Cô ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn anh, giơ tay kéo anh đến bên cạnh mình, "Nếu như chuyện hôm nay là do Lâm Tiểu Uyển làm, anh sẽ xử lý như thế nào?"
Đối với anh mà nói, là ai đã không quan trọng, quan trọng là chuyện ngày hôm nay có để lại tổn hại cho cô ở tương lai hay không, khẽ thở dài một cái, anh ôm lấy cô vào trong ngực, "Mặc kệ có phải do cô ấy làm hay không, người làm em tổn thương, thì anh sẽ để cho người đó trả giá đắc. Đừng suy nghĩ quá nhiều, uống sữa tươi đi, chuyện ngày hôm nay anh đã bảo cận vệ thăm dò rồi, có chuyện gì sáng sớm ngày mai sẽ nói cho chúng ta biết."
"Ừ." Uống sữa xong, cô nằm xuống bên cạnh anh, ôm hông của anh, nhắm mắt lại.
Tựa vào đầu giường, Dịch Khiêm Mạch cúi đầu nhìn dáng người đã ngủ yên, khẽ thở dài một cái, mở to mắt. Dường như cả đêm cũng không chợp mắt.
Sáng sớm ngày thứ hai, cận vệ và Văn Khâm rất ăn ý khi cùng nhau xuất hiện tại nhà trọ của Úc Tử Ân, sắc mặt hai người bọn họ vô cùng nặng nề, đi theo sau lưng Tiểu Toa bước vào phòng khách.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, Dịch Khiêm Mạch đang ăn bữa sáng, thỉnh thoảng còn săn sóc nhìn Úc Tử Ân đang ngồi bên cạnh, Tiểu Mễ và Tiểu Toa ngồi ở bên kia, an tĩnh không mở miệng. Trong phòng ăn, không khí ấm áp lại có vài phần lo sợ
"Boss". Cận vệ đi lên trước, khẽ mở miệng
Úc Tử Ân đang ăn cháo cũng ngẩng đầu lên, nhìn hai người một cái, "Văn Khâm, các người ăn sáng xong rồi hả?"
"Chúng tôi vừa mới ăn rồi, khi đến đây vừa lúc gặp cận vệ ở cửa nên cùng nhau vào." Văn Khâm nhìn Úc Tử Ân một cái, xác định cô không có việc gì thì mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện xảy ra tối ngày hôm qua, m