
Cô Gái Nhà Giàu Theo Đuổi Tình Yêu
Tác giả: Tử Tang Phỉ Phỉ
Ngày cập nhật: 03:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341970
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1970 lượt.
tai: "Đều tại mày! Nhà họ Lâm rơi vào hôm nay làm tại mày! Nếu như mày không động đến người phụ nữ của Dịch Khiêm Mạch, thì căn bản hắn ta cũng không xuống tay với Lâm thị, tiện nhân!"
Lâm Tiểu Uyển bụm mặt, nhìn người cha độc ác của mình, cái người cha vẫn luôn đem cô đẩy vào trong hố lửa, độc ác mà ghen ghét, cắn răng nghiến lợi xoay người rời đi.
Úc Tử Ân, cái gì không phải của tôi thì cô cũng đừng mong lấy được!
Nhìn chuyện xảy ra ở thành phố C, Đường Minh Lân đại khái cũng đoán được là xảy ra chuyện gì, liên tiếp gọi nhiều cuộc điện thoại hẹn gặp mặt Úc Tử Ân, do dự liên tục, cuối cùng Úc Tử Ân vẫn đồng ý.
Để suy tính cho sự an toàn, Đường Minh Lân cũng rất thức thời chọn địa điểm hẹn là nhà hàng Tây trong World Trade Center.
Đi theo vào phòng ăn, Tiểu Mễ và Tiểu Toa liếc nhìn bóng dáng đang ngồi bên cạnh cửa sổ, nói thầm vài câu với Úc Tử Ân sau đó trực tiếp vòng tới chỗ lấy đồ ăn, hai cặp mắt thỉnh thoảng nhìn về phía bàn ăn bên cạnh cửa sổ, đề phòng hoạn loạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Kéo ghế ngồi xuống, Úc Tử Ân nhận lấy ly hồng trà, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông có vẻ âm trầm hơn đang ngồi đối diện, cười nhạt, "Gọi điện thoại cho tôi nhiều lần như thế là có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?"
"Không có chuyện thì không thể hẹn gặp mặt em sao? Mặc dù về sau em sẽ trở thành Dịch phu nhân, nhưng cũng không cần xa lánh bạn bè như thế chứ?"
"Ân Ân, thật xin lỗi, trước kia là anh quá bất cần đời không hiểu chuyện yêu em, hiện tại đã hiểu, nhưng em vẫn còn yêu chứ?"
Hình như đây là lần đầu tiên cô nghe từ “Yêu” được nói ra từ miệng của Đường Minh Lân, Úc Tử Ân hơi cười cười, không muốn khởi động lại vấn đề này, hay là nói căn bản giữa anh và cô chưa từng có bất cứ tình yêu nào.
Miễn cưỡng tựa vào ghế sa lon, cô cười nhìn anh, bộ dáng hồn nhiên lại có chút buông thả, "Đường công tử, tình yêu tôi vẫn có, chỉ là nó đã lên giá. Thịt heo cũng có thể tăng giá, tại sao tình yêu của tôi phải rẻ hơn giá thịt heo?"
"Vậy anh phải trả giá bao nhiêu thì em mới trở lại bên cạnh anh!" Cô không tập trung cũng không thèm để ý, kích thích giác quan mà anh đang giữ, khoảng cách giữa anh và cô, hình như dần dần rõ ràng hơn.
Có ít thứ không cách nào vượt qua, sợ rằng cả đời cũng không vượt qua được.
Hơi híp mắt lại, cô nhìn người đàn ông đối diện, lắc đầu một cái, lơ đãng thấy bóng dáng của người đang đi ở hành lang đối diện
Hình như người đó cũng nhìn thấy cô, nhàn nhạt gật đầu một cái, sau khi phân phó công việc với thư ký xong liền đi tới bên này, không chút để ý ngồi xuống chỗ cạnh Úc Tử Ân
Sau khi ngồi xuống, Dịch Khiêm Mạch nhíu mày nhìn về phía người đàn ông đối diện, hình như cũng không ngoài ý muốn, "Đường Tam, làm thế nào lại trùng hợp như vậy?!"
"Có lẽ những lời này phải để tôi nói mới đúng." Đặt tách cà phê xuống, Đường Minh Lân bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, trả lời một câu.
"Vừa lúc tôi đến đây liên hoan với khách hàng, nhìn thấy hai người lại ở đây, nên đến đây chào hỏi một tiếng." Quay đầu, anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, "Mới rồi sao em lại cười vui vẻ như vậy, Đường Tam thiếu nói chuyện gì đó buồn cười lắm sao?"
"Đường Tam thiếu nói, muốn em ra giá làm thế nào để em trở lại bên cạnh anh ấy. Dịch tiên sinh, cái này anh nên ra giá đi! Xem ra việc em sắp trở thành vợ của anh, hiện tại em cũng đáng chút tiền nhỉ."
Dịch Khiêm Mạch nheo lại mắt, ngẩn người, quay đầu nhìn về vẻ mặt hờ hững của Đường Minh Lân – người mà anh không muốn gặp, hài hước cười cười, "Dịch phu nhân, nhìn anh giống như người buôn lậu không?!"
Xì khẽ một tiếng, anh nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt, "Thật xin lỗi, bảo vật vô giá, không ra giá."
Đứng lên, anh thuận thể kéo cô gái bên cạnh đứng lên theo, "Không có việc gì, chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện tiếp."
Dứt lời, anh không đợi Đường Minh Lân mở miệng, ôm cô gái trong ngực xoay người rời đi.
Đường Minh Lân ngồi ở trên ghế sofa, khổ sở nhắm mắt lại, không đứng dậy đuổi theo, cũng không ngăn cản, chỉ bất đắc dĩ than lên một tiếng đầy đau đớn.
Có một số việc, có một số người, muốn bắt đầu lại nhưng quá muộn.
——《 quân môn sủng hôn 》——
Từ phòng ăn ra ngoài, Tiểu Mễ và Tiểu Toa vô cùng lo lắng đi theo phía sau hai người, cố cách xa mấy mét, boss đột nhiên xuất hiện với ánh mắt giết người khiến bọn họ ứng phó không kịp, còn lại trong trường hợp gặp tình địch như thế nào, họ thì càng không khai báo, định trốn xa một chút, miễn cho bị pháo oanh!
Lực khi anh nắm tay của cô khá mạnh, Úc Tử Ân biết rõ người kia đang tức giận, thả chậm bước chân, cô quay đầu nhìn anh, ngăn cản bước chân của anh.
"Anh tức giận?" Cẩn thận dõi theo vẻ mặt đầy bí ẩn của anh, trong lúc nhất thời cũng đoán không ra tâm tư của anh, không nhịn được mở miệng giải thích: "Đây có lẽ là lần cuối cùng em gặp mặt anh ấy, giữa em và anh ấy không giống như anh nghĩ, anh không cần loạn tưởng như thế có được hay không?"
Khẽ thở dài một cái, anh giơ tay kh