Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Say Say Kiều Thê

Say Say Kiều Thê

Tác giả: Huyễn Hoa Chi Nguyệt

Ngày cập nhật: 03:57 22/12/2015

Lượt xem: 134648

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/648 lượt.

y trái của Phong Chính, lật mui bàn tay lên xem, quả nhiên có hai hàng dấu răng rất rõ.
Phong Chính đỏ mặt, vội vàng giật tay lại, ấp úng ngập ngừng nói, “Cái này….không có gì đâu mà.”
Loan Loan nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay hắn, cúi đầu xem xét kĩ những vết răng, đau xót mà nói, “Đây là do ta cắn đúng không?” Nàng nghĩ tới ngay cái ngày hỗn chiến ở đông viện, trong lúc tức giận đã làm nên việc này. Phong Chính mở miệng tính nói điều gì đó nhưng rồi quyết định tiếp tục im lặng. Một lát lâu sau, Loan Loan từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt long lanh động lòng người hối hận nhìn Phong Chính, mang theo đó là cả sự quan tâm xót xa, nàng dịu dàng hỏi, “Còn đau nhiều không?”
Trong phút chốc, nội tâm của Phong Chính bị một cơn chấn động, hắn đột nhiên hiểu được rằng chính mình nhiều ngày qua chỉ đang luẩn quẩn trong cái vòng nghi hoặc không biết cách xử trí các vấn đề bất ngờ kia để rồi làm khổ bản thân và mọi người, giờ ngộ ra được mọi thứ thì nhất thời ngây ngốc không nói nên lời. Nửa ngày sau, hắn mới ra vẻ thoải mái mà nói, “Đã không còn đau. Nàng xem đi, không phải đã tốt lắm rồi sao.”
Loan Loan không bị ảnh hưởng bởi sự ung dung của hắn, tâm trạng áy áy, nghiêm túc nói, “Thật sự rất xin lỗi.”
Trong đôi mắt xanh thẳm của Phong Chính chợt hiện lên một tia bối rối, hắn rút tay lại, chắp ra sau lưng, “Đều là những chuyện đã qua rồi, đừng xin lỗi nữa. Đúng rồi, nàng đã ăn gì chưa? Ngủ suốt một ngày đêm hẳn là rất đói bụng, ta sai người làm chút gì cho nàng ăn nhé.” Nói xong, hắn định bước ra ngoài nhưng Loan Loan đã ngăn lại, “Không cần đâu Phong đại ca, ta đã ăn no rồi.”
“Ừ, vậy nàng nên đi dạo xung quanh một chút đi, dù sao đã nằm một chỗ nhiều ngày như thế.”
Loan Loan gật đầu, “Ta sẽ đi ngay, Phong đại ca, huynh nghỉ ngơi cho khỏe nhé, ta không quấy rầy nữa.” Trước khi đi, Loan Loan không hiểu sao trong lòng lại thở dài một tiếng.
Phong Chính dõi theo bóng dáng nàng từ từ ra ngoài, trong lòng cũng thầm thở dài một tiếng.
Từ ngày Phong Chính và Loan Loan sống chung hòa thuận, cả Phong phủ như được lập lại hòa bình ngày xưa. Nhưng có một người vẫn phải chịu dày vò khổ não – hắn tuyệt đối không cảm nhận được chút gì gọi là an bình, trong lòng lại có mưa gió nổi lên, vô cùng run sợ.
“Vương đại ca!” Nghe được một tiếng kêu với âm thanh trong trẻo, Vương Tán đang đi dạo thì sắc mặt bỗng dưng tối sầm lại. Hắn không những không dừng bước, ngược lại còn cố đi nhanh hơn, chỉ hận không thể chạy bay như gió. Nhưng âm thanh kia vẫn không buông tha, lao đầu chạy theo hắn, gọi với sau lưng, “Vương đại ca, Vương đại ca!” Mở miệng kêu la thật to, Loan Loan thở dốc từ phía sau đuổi theo.
Nghe được tiếng bước chân phía sau ngày càng gần, Vương Tán cố sức nuốt một ngụm nước bọt vào lòng – nếu đã tránh không khỏi thì chi bằng đối mặt – hắn xoay người lại, cố nặn ra một nụ cười, “Úc, là Loan Loan a. Thế nào, tìm ta có việc sao?” Lời nói của hắn có vẻ ung dung, nhưng trong lòng hồi hộp, tim đánh trống thùng thùng từng nhịp liên hồi.
“Vương đại ca, ngươi vội vã đi như thế là muốn đi đâu a?” Loan Loan khẽ xoa vuốt ngực, mỉm cười hỏi.
Nụ cười của Loan Loan trong mắt Vương Tán lúc này đầy vẻ gian tà, như một con thú dữ đang rình rập rào đón con mồi béo bở của mình, làm cho cả người hắn run rẩy, “Không, ta….ta chỉ ra ngoài tính toán sổ sách thôi.” Hắn tưởng rằng trời nắng nóng như vậy thì Loan Loan sẽ không theo mình nữa.
“Thật sao? Vừa đúng lúc ta đang rất nhàm chán. Vương đại ca, ta cùng ngươi đi đến đó nhé.”
“A! …Ách, nhưng trước đó ta cần đi gặp Đại đương gia một chút.”
“Không sao, ta có thể cùng ngươi đi gặp Phong đại ca trước tiên.”
Cả người Vương Tán đổ mồ hôi lạnh, hắn đắn đo suy nghĩ tìm từ ngữ thích hợp, “Loan Loan, những việc ta cần đi làm đều là liên quan tới buôn bán, ngươi nên biết là không thể chơi đùa một cách lộn xộn được, hơn nữa lại có thể mất cả hơn nửa ngày công sức đó, chi bằng…. ngươi đi tìm Tứ ca cùng uống rượu đi nha.”
“Ách…” Loan Loan đứng nghiêng nghiêng đầu trầm ngâm. Vương Tán thầm tung hô vui mừng, thân hình khẽ quay lại để chuẩn bị chuồn đi rồi lại nghe được – “ Dù sao cũng không có việc gì, ta theo ngươi đi xem cho biết. Những chuyện làm ăn buôn bán ta vẫn chưa hiểu lắm, nhân dịp này cũng nên thỉnh giáo với ngươi.”
Oanh! Một tiếng nổ lớn vang trong đầu Vương Tán. Nhìn thấy Loan Loan nhoẻn miệng cười tươi rạng rỡ thì cả thân hình hắn đông cứng lại. Tiểu bà cô ơi! Đã nhiều ngày qua, tiểu bà cô này không biết do ăn trúng phải thứ gì hay do dây thần kinh chỗ nào bị chạm, mà mỗi ngày bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện trước mặt của hắn, hơn nữa lại dùng vẻ mặt nhiệt tình,niềm nở tươi cười chào đón hắn. Tuy rằng Đại đương gia chưa nói gì, nhưng cái vẻ mặt ôn hòa kia so với sự lạnh lùng ngày trước thì còn đáng sợ hơn gấp nhiều lần, liếc mắt một cái cũng khiến người ta phải run sợ.
Loan Loan hoàn toàn không để ý tới Vương Tán đang đứng ngẩn người, vô cùng cao hứng, nắm lấy áo hắn kéo đi, miệng vẫn thúc giục, “Vương đại ca, đi nhanh lên a!”
Vương Tá