XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Scandal Giá Trên Trời

Scandal Giá Trên Trời

Tác giả: Liên Tâm

Ngày cập nhật: 04:05 22/12/2015

Lượt xem: 1341257

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1257 lượt.

cô rất tốt, mỗi bộ phim cô đóng anh đều đã xem. Giải Kim Hoa lần này nếu cô giành giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất thì cũng xứng đáng. Nhưng không thể được nữa, các công ty đã biết tin cô bị đá khỏi giải Kim Hoa nên mới đòi bồi thường.
Tiếng huyên náo mỗi lúc một lớn, quảng trường đã chật kín người.
Đột nhiên cô đứng dậy đi về phía trước. Anh liền bật dậy đuổi theo. Trên con đường nhỏ hẹp, lá cây hai bên đường rậm rạp che chắn hết ánh sáng, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt lọt qua kẽ lá. Anh không biết cô đi đâu nên chỉ biết bám theo.
Cô khó chịu hỏi: “Anh cứ đi theo tôi làm gì?”.
Anh nhìn cô rồi bình thản đáp: “Tôi cũng không biết”.
Mặt cô không chút biểu cảm, nói: “Vậy anh đừng đi theo tôi nữa. Anh tưởng rằng anh kéo tôi ra ngoài là cứu tôi? Anh không biết đâu, những người đó sẽ nói gì với giám đốc của tôi? Anh đâu biết công ty sẽ đối xử với tôi thế nào? Có thể kết cục của tôi còn thảm hơn”.
Cô quay người bước đi còn anh dừng lại, không đi theo cô nữa. Anh chỉ lớn tiếng nói: “Tôi tên là Lăng Bách, tên tôi có nhiều âm đọc, là ‘bai’ chứ không phải ‘bo’”.
Cô tiến về phía trước không ngoảnh đầu lại. Hai bên đường ngoài quảng trường là hai dãy nhà cao tầng, phía dưới các tòa nhà là hàng quán dày đặc. Cô vẫy tay gọi taxi, lúc ngồi lên xa đã sức cùng lực kiệt. Cô không biết tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ cô đã không còn sức mà gắng gượng nữa.
Về tới công ty, quả nhiên ai cũng sầm mặt. Giám đốc Hoàng quát lên với cô: “Cô làm cái trò gì thế hả, bỏ lại một đám người để chạy theo một thằng đàn ông? Cô có biết đám người đó đều chạy tới tìm tôi tố tội, họ nói cô thái độ tồi tệ, nhất định phải bồi thường”.
Cô im lặng không nói gì, giám đốc càng tức giận hơn: “Cô nghĩ bây giờ cô là gì hả? Còn là ngọc nữ người người tâng bốc sao?”. Giám đốc rút ra một tập báo đập lên mặt bàn, tức giận ngút trời: “Cô xem báo chí truyền thông nói thế nào về cô! Mẹ kiếp, cô tưởng rằng thị trường của cô còn tốt lắm sao? Để lăng xê cô nổi tiếng, công ty đã dốc vào đó bao nhiêu tiền? Tôi nói cho cô biết, nếu phải bồi thường thì công ty tuyệt đối không gánh trách nhiệm! Cô đừng mơ công ty sẽ cho cô một hào nào! Hơn nữa, trong hợp đồng giữa cô và công ty có điều khoản, nếu cá nhân nghệ sĩ gây ra tin xấu ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiền đồ thì phải bồi thường cho công ty”.
Từng câu, từng chữ đè nặng khiến cô không thở nổi.
Giám đốc nói tiếp: “Lát về cô ký bản hợp đồng mới ấy cho tôi”.
Cô nắm chặt tay, không kiềm chế nổi, toàn thân run lên: “Tôi không đóng loại phim đó, cho dù cả thế giới coi tôi là đồ đốn mạt thì tôi cũng không đóng”.
Giám đốc lớn tiếng gào thét: “Cái gì mà không đóng loại phim đó? Tôi nói cho cô biết, cô không ký cũng phải ký, nếu không ký thì, mẹ kiếp, đợi công ty khởi kiện cô đi”.
Cô quyết tâm không để ý gì nữa: “Vậy thì kiện đi, cần tiền thì không có, cần mạng thì có đây”. Cô giật cửa ra ngoài, giám đốc gọi lớn phía sau: “An Dao, An Dao”.
Donna lặng lẽ đứng ngoài văn phòng, thấy cô bước ra chị cũng không nói gì. Cô đứng trước mặt Donna, cố ngăn dòng lệ, nói: “Tôi đã từng coi chị là người thân, chị cũng đã từng nói coi tôi như con gái. Nhưng ban nãy ở khách sạn, chị muốn tôi ở lại lên giường với mấy người kia, phải không?”. Cô chua chát hỏi: “Donna, chị sẽ để con gái mình lên giường với nhiều người đàn ông vậy sao?”.
Trong lòng Donna hiểu rõ, năm xưa An Dao trong trắng như tờ giấy trắng, không hiểu biết, thứ gì cũng thích hỏi. Nhưng người quản lý nắm tiền đồ của nghệ sĩ trong tay, nghệ sĩ nắm đường tài lộc của người quản lý. Quan hệ giữa nghệ sĩ và người quản lý trước giờ luôn như vậy. Hơn nữa, nguyên nhân Donna lăng xê An Dao nổi tiếng chỉ vì lần đầu tiên nhìn thấy An Dao, chị có cảm giác cô gái này nhất định sẽ nổi tiếng. Sẽ nổi tiếng thì sẽ có tiền, tiền đếm mãi không hết, trên đời này ai không thích tiền chứ?
An Dao bật cười nhưng nước mắt lưng tròng: “Donna, năm xưa khi chị lừa tôi ký bản hợp đồng hút máu của công ty, chị nói coi tôi như con gái, tuyệt đối không hại tôi. Thực ra những lời đó đều là giả dối, mọi thứ chị làm đều vì lợi ích của chị. Nói cái gì mà hợp đồng đóng phim cấp ba không ký thì chị sẽ từ chức không làm quản lý của tôi nữa. Thực ra cũng là do chị hiểu rõ tôi đã không còn giá trị lợi dụng, nên không muốn lãng phí thời gian vì tôi, đúng không?”.
Nụ cười của Donna rất thê lương: “Cô là nghệ sĩ thất bại nhất mà tôi từng dẫn dắt”.
An Dao cảm thấy khí huyết đã dồn lên cổ họng, chặn cứng khí quản. Lồng ngực cô đau đớn, âm thanh phát ra cũng run run: “Mấy năm qua đều là giả dối. Trước khi tôi trở nên nổi tiếng, chị luôn bảo vệ tôi, giải quyết thay tôi mọi việc, hỏi han an ủi tôi, che mưa chắn gió cho tôi, những việc đó đều là giả. Chị chỉ coi tôi là cây hái tiền của chị!”.
Donna buồn bã đáp: “An Dao, nghệ sĩ và các quản lý khác cũng đều như vậy. Rất ít quản lý đối xử với nghệ sĩ như người thân”.
An Dao tự cười giễu mình, nước mắt dâng trào trên khóe mi: “Donna, coi như tôi bị mù, nhưng bản hợp đồng này tôi sẽ không ký. Công ty thích l