
Tác giả: Anchan
Ngày cập nhật: 03:40 22/12/2015
Lượt xem: 134360
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/360 lượt.
Kình, Cổ Ngự Hoài thoáng nhíu mày, sự tức giận và chua xót kia đang ngày càng bành trướng, đang chực trào ra ngoài, tim anh nhói 1 cái khi nghe cô nói như vậy. Anh tà ác nói:
- Nhưng tiếc là người ta đã có vợ rồi.
- Ai??? Lâm Trình Tử lúc này mới hoàn hồn, quay sang nới phát ra tiếng nói hỏi. Cô thoáng giật mình khi thấy Cổ Ngự Hoài không biết từ khi nào mà ngồi cạnh cô. Cô nhớ không lầm thì người ngồi cạnh cô là Lôi Quyên thì phải.
Lâm Trình Tử nhìn dáo dác tìm kiếm Lôi Quyên, nhìn thấy phía xa xa trong góc của lễ đường, 1 bóng người rất giống Lôi Quyên, cô hình như đang tranh cãi với ai đó.
Hà Khang Tại ra sức giải thích nhưng Lôi Quyên không nghe, cô bịt chặt 2 tai, lắc đầu nguầy nguậy, xoay người định bỏ chạy, nhưng Hà Khang Tại rất nhanh bắt được cô, anh ôm chặt lấy cô, ngăn cản không cho cô rời khỏi vòng tay của mình. Lôi Quyên kháng cự, đánh thùm thụp vào người anh, nước mắt rơi như mưa. Hà Khang Tại đau lòng không thôi, ôm lấy Lôi Quyên, dỗ dành, ôn nhu hôn lên má cô, liếm đi những giọt nước mắt trong suốt.
(anchan: có ai nhớ 2 người này là ai ko? Ai đoán đúng có thưởng)
Lâm Trình Tử nhìn đến ngây người. Cổ Ngự Hoài có chút không vui khi cô không chú ý đến sự có mặt của anh, liền nói:
- Đó là người nhà của cô dâu và chú rễ, cô quen họ sao?
Như sực nhớ ra người ngồi bên cạnh, Lâm Trình Tử di dời tầm mắt sang Cổ Ngự Hoài, miễn cưỡng cười với anh, nói:
- Xin chào, Cổ tiên sinh.
Thấy cô cười với anh, đột nhiên bao nhiêu cái không vui đều bay đi mất, anh cười với cô, nói:
- Lâm tiểu thư đến bây giờ mới nhận ra tôi à?
- Thật xin lỗi, tôi lúc nãy suy nghĩ quá nhập tâm nên không kịp chào hỏi tiên sinh, thật thất lễ, mong tiên sinh bỏ qua cho.
Cổ Ngự Hoài còn chưa kịp lên tiếng, đột nhiên xung quanh truyền đến 1 trận ồn ào, chỉ thấy 1 người đàn ông đang phăm phăm tiến về phía họ, ánh mắt như tất cả mọi người đều thiếu nợ hắn.
Người đàn ông kia dừng lại trước mặt Đặng Tiểu Tinh, họ đối thoại vài ba câu, sau đó liền kéo Đặng Tiểu tinh ra khỏi lễ đường dưới ánh mắt ngạc nhiên của toàn thể những người đang có mặt tại đấy, bao gồm cả Lâm Trình Tử.
…….
Lễ thành, mọi người bắt đầu nhập tiệc, Lôi Kình cùng Hà Khả Khả đi khắp nơi tiếp rượu, có rất nhiều người vây lấy Lôi Kình, nịnh bợ là đa số, còn lại 1 số rất ít là thật tâm chúc mừng.
Lâm Trình Tử nhìn Cổ Ngự Hoài nãy giờ vẫn theo sát bên người mình, có chút khó chịu nói:
- Cổ tiên sinh, ngài không qua đó với bọn họ à?
- Tại sao tôi phải qua đó? Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt có chút khó hiễu nhìn cô.
- Dù gì ngài cũng là đối tác làm ăn với công ty chúng tôi, cũng nên sang đó chúc mừng Tổng giám đốc của chúng tôi chứ.
Cổ Ngự Hoài có chút không vui khi nghe Lâm trình Tử nói đến 3 từ “của chúng tôi”, cái gì là “của”, mày kiếm nhíu lại, anh nhìn Lâm Trình Tử chằm chặp, khiến cô chột dạ, mặc dù cô không biết mình chột dạ cái gì.
Một ý nghĩ giảo hoạt lóe lên, Cổ Ngự Hoài cười tà tứ nhìn Lâm Trình Tử, quyết định: cái từ “của chúng tôi” sau này chỉ cho phép cô dùng với anh, anh muốn có cô bên cạnh.
Thấy Cổ Ngự Hoài đột nhiên cười đến đáng sợ, Lâm Trình Tử thức thời định chuồn, nhưng không kịp, Cổ Ngự Hoài lên tiếng:
- Muốn tôi sang đó cũng được thôi, cô đi cùng tôi.
Vừa dứt lời, Cổ Ngự Hoài liền rất chi tự nhiên nắm lấy tay của Lâm Trình Tử, hướng phía Lôi Kình đi tới.
- Hả??? Lâm Trình Tử không hiểu gì hết, đột nhiên bị anh lôi đi, đầu óc chưa kịp tiêu hóa, cứ thế trong chốc lát cùng với Cổ Ngự Hoài đi đến chúc rượu hà Khả Khả cùng Lôi Kình.
Mà điều Lâm Trình Tử không hiểu nhất chính là mắc mớ gì Cổ Ngự Hoài lại nắm tay cô không buông. Đợi đến lúc không có ai đễ ý ra sức rút tay ra khỏi tay anh, nhưng không được. Cô cố gắng tỏ ra hết sức lịch sự, miệng mĩm cười, gằn từng chữ:
- Cổ tiên sinh, anh vui lòng thả tay tôi ra được không?
Cổ Ngự Hoài nhìn thấy biểu hiện đáng yêu này của cô thì miệng cười không thể khép lại được, anh cúi thấp đầu, môi dừng lại bên vành tai non mịn của cô, dùng giọng nói mê người như thủ thỉ:
- Em bảo tôi qua đây, thì phải có trách nhiệm giúp tôi tránh nạn.
(anchan: gòi Hoài ca đổi cách xưng hô lun gòi, tỷ chuẩn bị cho ngày tháng sắp tới đi là zừa)
Nghe Cổ ngự hoài nói vậy, cô nhìn anh khó hiểu, như hiểu được ý nghĩ của cô, Cổ Ngự Hoài ánh mắt lướt qua đám nữ nhân trong khán phòng.
Lâm Trình Tử theo ánh mắt của anh mà nhìn thấy, 1 đám oanh oanh yến yến đang nhìn chằm chặp vào Cổ Ngự Hoài bộ dáng thèm thuồng như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta, mà khi ánh mắt của đám nữ nhân kia khi chuyển sang cô lại giống hình viên đạn, nếu có thể dùng ánh mắt giết người, Lâm Trình Tử tin cô sớm đã chết dưới ánh nhìn dã man của đám nữ nhân kia.
Cổ Ngự Hoài vẫn giữ nguyên tư thế đầu cúi thấp, mặt dán vào bên tai Lâm Trình Tử. Cô có thể nghe rõ từng nhịp thở của anh.
Khoảng cách giữa hai người lúc này thật ái muội, khiến những người xung quanh nhìn thấy phải đỏ mặt tía tai. Mà Lâm Trình Tử cũng đang đỏ mặt đây. Đã nhiều năm cô không cùng ai tiếp xúc gần n