watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Tác giả: An Tình

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134635

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/635 lượt.

n, nhưng lại không thể không cần đến sự đồng ý của cô.
Di Hi không hiểu người đàn ông nọ đang yêu cầu điều gì, thế nhưng đôi mắt màu xanh lục tha thiết ấy lại khiến cô không thể khước từ. Vì vậy cô đành tùy tiện gật đầu…
Khi đã có được sự đồng ý của cô, sao anh có thể kiềm chế được nữa chứ.
Anh dốc hết sự nhiệt tình dịu dàng của bản thân để dỗ dành trấn an cô. Hai người bất chấp triền miên tựa như không còn biết đến ngày mai.
***
Cô đã quên mất rốt cuộc mình làm sao để về nhà, khi tỉnh lại đã là chiều của ngày hôm sau. Cô thản nhiên ngủ trong căn phòng mình thuê, nhớ mang máng mình có xảy ra tình một đêm với một người đàn ông…
Trời ạ! Sao mình có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế chứ?
Xong đời rồi! Ngay cả đối phương có dáng vẻ ra sao mình cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ một điều là khi đó anh ta mãi liên tục đòi hỏi… Làm mình tưởng chừng như muốn chết đi cho rồi!
“Di Hi, cô lại thăng hoa tới đâu rồi?” Huệ Phương vừa đi vào phòng thư ký thì phát hiện mặt cô bạn đồng nghiệp của mình đang đỏ rần lên lại còn đang mất hồn.
“Oa! Sao mặt cô lại đỏ dữ vậy?”
“À, tôi… là do nóng quá thôi!” Cô ngượng nghịu đổ tội cho thời tiết trời mùa hè. Cô không thích sự oi bức của mùa hè mà chỉ yêu thích mùa đông rét lạnh. Trời lạnh khiến cho con người ta có lý do để ở gần bên nhau, tiếng rằng mãi đến bây giờ cô vẫn chưa tìm được người để mình có thể dựa dẫm vào… Ngược lại còn đi làm ba cái chuyện tình một đêm kia!
“Bảo Tiểu Vương bật điều hòa lên!” Huệ Phương ló đầu ra ngoài nhờ Tiểu Vương đi qua mở giúp dùm.
“Cám ơn cô, Huệ Phương!” Cô khẽ khàng cười cười, bây giờ cô thà rằng nóng chết chứ cũng không muốn nhớ lại những hành động phóng đãng kia của mình. Cô thậm chí còn nhớ tiếng thở dốc của mình khi nằm dưới người đàn ông đó. Ôi trời ơi!
“Có phải cô đang gặp chuyện phiền gì hay không?”
“Không, không có gì đâu!” Lòng Di Hi chợt căng thẳng, rất sợ bị nhận ra mình đã không còn toàn vẹn. Mắt mở thật to cười gượng phủ nhận, “Hôm thứ sáu đó… Mọi người chơi như thế nào?”
“Cả nhóm chơi thực sự vui lắm! Những người đàn ông nước ngoài đó đều rất đẹp trai, tiếc rằng phần lớn đều chỉ muốn vui chơi, nếu không kết thân với một anh chàng đẹp trai nào đó biết đâu sẽ mở mày mở mặt với người ta nhỉ!” Huệ Phương không thể dằn được mà nói ra giấc mộng không thể thành hiện thực của mình.
Con gái ở cái xứ Đài Loan này may mắn như Nhã Văn cũng không nhiều, bởi vì ánh mắt xem xét phụ nữ Phương Đông của đàn ông Âu Mĩ thực sự rất kỳ lạ đến nỗi không ai không biết điều đó.
Thật lòng mà nói, trong mắt người Đài Loan, Nhã Văn không hề có chỗ nào được gọi là xinh đẹp cả. Cô ấy không mập nhưng lại khá đầy đặn, làn da ngăm đen, dáng người thì nhỏ nhắn. Nhưng bù lại cô có một đôi mắt phượng, mũi không cao còn miệng thì quá rộng. Nghe nói người đẹp Đông Phương trong mắt của người Âu Mĩ chính là kiểu người như thế. (kg fai nge đồn đâu mà thực sự đúng là thế đó các bạn, đa số dân Tây họ thích con gái Châu Á kiểu nhỏ người, da ngăm đen nhưng ăn mặc thì chơi rất nổi, đặc biệt là hơi dơ dơ nữa hehe)
Trời cao thật công bằng, mặc dù Huệ Phương nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng trong mắt người nước ngoài lại giống như trẻ con, nhất định không có duyên với người nước ngoài. Nhưng cô vẫn thấy rất thắc mắc, trong mắt người nước ngoài thì Nhã Văn chính là mẫu người đẹp, vậy còn những người ở trong mắt người Đài Loan được cho là xinh đẹp lung linh được người người ngưỡng mộ rốt cuộc là kiểu người thế nào trong cái nhìn của người nước ngoài?
“Haiz, người nước ngoài chưa chắc đã tốt, quan trọng nhất vẫn là người đối tốt với cô.” Di Hi cười an ủi. Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc giao thiệp với các quý ông Âu Mĩ. Bởi vì cô thật sự cảm thấy tự ti với tiếng Anh của bản thân, hơn nữa tình cảm và hôn nhân của người nước ngoài xem chừng quá tùy tiện, cô không thể chấp nhận được.
“Nói không sai. Nhưng, cô có thấy bạn trai của Nhã Văn không? Trời ạ! Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy. Vừa cao to, vừa biết quan tâm, cứ y như hoàng tử đó! Cô không thấy dáng vẻ đắc ý khoe khoang của Nhã Văn, hạnh phúc đến độ khiến người ta muốn cắn cô ấy một phát.” Huệ Phương nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, không kiềm được mà nở nụ cười mê mẩn.
“Tôi không được gặp, đẹp trai như vậy thật sao?” Ai cũng thích ngắm trai đẹp, Di Hi cũng không ngoại lệ. Nhưng bình thường cô chỉ dám đứng từ xa nhìn mà không dám tiếp cận, tính cách quá mức bị động đến nỗi bạn bè đặt biệt danh cho cô là “Diệp Di Hi nhát như cáy.”
“Đẹp trai lắm! Cứ như món quà rời từ trên trời xuống đó.” Huệ Phương không kiềm lòng được mà dùng từ ngữ phổ biến từ thời nảo thời nào.
Di Hi che miệng cười khẽ, “Thần kỳ vậy sao? Tiếc là tôi không được gặp.”
“Đúng vậy, thật đáng tiếc! Nhưng không sao, lần này bạn trai của Nhã Văn sẽ ở lại Đài Loan tương đối lâu, mọi người hẹn cuối tuần này đi thác loạn một trận nữa. Bởi vì tuần trước anh ta có chuyện phải đi trước, nên tuần này không thể không đền bù.”
“Hai người quen nhau bao lâu rồi?” Yêu xa, thật vất vả! Phụ nữ lại