watch sexy videos at nza-vids!

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Sex Là Điều Cực Phiền Toái

Tác giả: An Tình

Ngày cập nhật: 04:06 22/12/2015

Lượt xem: 134639

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/639 lượt.

yêu, khiến cô không khỏi bật cười.
“Không có chuyện gì nữa chứ?” Ý là chuyện với bạn trai cũ.
Tú Kỳ đảo mắt suy nghĩ, lắc đầu ngao ngán, “Không biết, hình như Tiểu Hồ Tử có vẻ hối hận.” Tiểu Hồ Tử là biệt danh cô đặt cho bạn trai cũ.
Còn có phần lưu luyến, Di Hi không thích, nhưng cô cũng không thể đính chính tình cảm của người khác.
“Không để bản thân tổn thương nữa là được.” Cô nghe Tú Kỳ nói, cảm thấy Tiểu Hồ Tử là kiểu đàn ông bốc đồng. Bởi vì Tú Kỳ hơn tuổi anh ta sao?
“Ừ.” Tú Kỳ gật đầu, sóng vai cùng đi, hỏi: “Di Hi, cô có muốn quen bạn trai không?”
Cô gật đầu không ngần ngại.
“Nhã Văn nói cô ấy còn có mấy người bạn rất tốt, muốn giới thiệu cho cô, có được không?”
Cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Sao vậy?”
“Tiếng Anh của tôi không tốt lắm.” Cô không tốt nghiệp khoa tiếng Anh giống Tú Kỳ, bảo cô nói Hello cũng thấy ngượng mồm.
“Nhân dịp luyện tiếng Anh cũng được mà.” Tú Kỳ nói rất khẳng khái.
“Ây da, không được đâu.”
“Cứ thử xem! Có lẽ cô cũng thay đổi cách nhìn, tôi sẽ xem trước rồi nói cho cô biết.”
Cô chỉ có thể cười khổ, nếu quen với bạn trai mà còn phải đi mò từ điển thì không phải quá vất vả sao?






Ngày chủ nhật, xử lý xong công việc cuối cùng đã hơn 10 giờ, trong phòng làm việc chỉ còn lại trợ lý giám đốc, kế toán và cô. Vừa thu dọn bàn xong chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi thì điện thoại lại vang lên.
Thì ra là tổng giám đốc lo lắng nên gọi điện tìm Tú Kỳ, bởi vì bất chợt có vị khác người Mỹ cần tiếp đón, vốn hẹn lịch thứ hai nhưng lại chuyển sang hôm nay. Tú Kỳ là thư ký tiếng Anh cần đi theo phiên dịch, nhưng gọi điện thoại mà không có ai nghe máy. Mà người nhà cô cũng nói sau khi tan sở cũng không về nhà.
“Di Hi, cô có biết làm sao để liên lạc với Tú Kỳ không?” Giọng nói của tổng giám đốc rất gấp gáp.
Cô vốn đã quên nhưng cấp trên hỏi như vậy, làm cô nhớ tới bữa tiệc hôm thứ hai mà Huệ Phương nói, vì vậy đồng ý với ông chủ đi tìm Tú Kỳ.
Cô gọi mấy cuộc điện thoại cho những đồng nghiệp có thể sẽ ở cùng với Tú Kỳ, nhưng không thể liên lạc được. Vội vã quẹt thẻ nhân viên rồi bắt một chiếc taxi chạy thẳng tới “Rừng Na Uy”. Cô nghĩ có lẽ Pub quá ồn ã nên không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
“Thật ra tôi cũng chẳng biết nhảy nhót gì đâu, nhưng mọi người đều nhảy nên tôi hóng hớt thôi.” Huệ Phương không thích cô đơn. “Ngồi xuống nghỉ một lát!Xem cô thở hổn hển kìa, uống một ly đi!” Huệ Phương tiện tay rót ly rượu cho cô.
“Tôi… Tôi không biết uống rượu.” Lần trước uống rượu đã phạm phải sai lầm lớn như vậy, cô không thể sa vào nữa. Sai lầm lần đầu là ngây ngô, sai lầm lần hai là ngu ngốc.
Vì vậy Huệ Phương gọi cho cô một ly cocktail không cồn.
“Đã đến rồi thì ở lại chơi một lát rồi hẵng về! Bạn trai của Nhã Văn cũng tới đó!”
Di Hi không tiện từ chối nên đành phải ngồi thêm một lát. Nếu cô không đụng vào rượu thì cũng không sao.
Nhìn mọi người đung đưa nhảy nhót theo những kiểu cách nhau, cô cảm thấy cũng không khó chịu lắm mà còn có phần thích thú. Cô không thể học được những động tác nhảy tự nhiên vô cùng sức quyến rũ đó. Thật sự yêu thích và ngưỡng mộ.
“Nhìn xem! Anh chàng cao to đứng chỗ quầy bar kia là bạn trai Nhã Văn đó.”
Di Hi cố chịu đựng cơn khó chịu do ánh sáng chớp nháy, quay đầu nhìn quanh.
Bên quầy bar có rất nhiều đàn ông, người được cho là to cao đó rốt cuộc là ai?
Cố gắng nhìn cho rõ, cuối cùng cô bị hấp dẫn bởi một bóng dáng ở góc khuất nhất.
Anh ta ngồi bên quầy bar, đưa lưng về phía cô, nói chuyện với bartender có vẻ rất quen thuộc, trong tay là ly rượu được bỏ thêm đá.
“Ông anh, đang tìm người à?” Trong Pub huyên náo, thấp giọng nói chuyện với nhau đã trở thành thói quen, vừa nghe rõ ràng lại khiến người bên cạnh không thể nghe ra.
“Ai đâu?” Elliott không hề để ý, đôi mắt như diều hâu đã liếc nhìn khắp nơi trong ánh sáng lờ mờ.
“Ai đâu? Ma nữ cướp mất hồn phách của anh đó?” Jill cười nhẹ, còn giả bộ như thật!
Elliott lườm ông chủ không hề giống ông chủ chút nào kia, cười gượng rồi nói: “Ông chủ, tôi có quen biết anh không? Bây giờ tôi mới biết anh có tính giả bộ thân quen với người khác. Không tốt chút nào đâu!”
“Ơ! Ơ! Còn dám chê tôi nhiều chuyện.” Rồi chế nhạo nói, “Nếu đã muốn gặp thì đi tìm cô ấy đi! Cũng không phải không biết cô ấy ở đâu.” Giả bộ dè dặt gì chứ, có phải là đàn bà con gái đâu.
Uống một hơi cạn sạch ly rượu, Elliott không rảnh đáp lại lời anh ta, đôi mắt sắc bén liếc nhìn một lượt, nhưng vẫn không thể tìm ra giai nhân trong mộng nên chẳng còn hứng chơi bời.
“Tôi đi đây.” Anh hờ hững để lại một câu rồi xoay người rời khỏi.
Đẩy cửa, anh lập tức thở dài một hơi, lần đầu cảm thấy thất bại như vậy. Cô bé đó thật sự không để ý đến mình sao? Thản nhiên như vậy sao?
Nếu không phải bởi vì hôm sau mình phải đáp máy bay trở về Anh thì mình cũng không vội vàng đưa cô ấy về nhà như vậy.
Mới nghĩ đến đây, đột nhiên có một bóng dáng nhỏ xinh khẽ khàng thoảng qua trước mắt anh, chiếc váy tung bay khiến