Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Bá Tước

Sống Chung Với Bá Tước

Tác giả: Hai Viên Đường Bách Thảo

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341251

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1251 lượt.

Nhi không cam lòng thất bại.
Tịch Nhan không nói phát cầu qua lưới rơi thẳng xuống vạch cuối sân bóng.
"30 so 0"
"Tôi phát bóng." Bảo Nhi nhớ lại kỹ thuật, cố gắng đánh cầu theo cách của Tịch Nhan.
Bóng tốt, mặc dù không có chuẩn xác như vậy, nhưng căn bản cũng có nắm được kỹ thuật, Đào Bảo Nhi vẫn còn đang đắc chí, Abe liền kêu: "40 so 0"
Abe vô cùng chân chó. . . . . .
Đợi đến khi cô nhặt cầu nhặt tới mình mẩy cũng mệt giống như con chó con, thật sâu cảm nhận được nỗi tuyệt vọng khi phải làm đối thủ của Tịch Nhan, tên kia còn mặc tây trang ưu nhã đứng ở đó, giống như là đến xem náo nhiệt.
Cuộc triễn lãm đi qua, bắt đầu huấn luyện?
Hiện tại mới bắt đầu? Thế mới vừa rồi là cái gì? Bảo Nhi đã mệt không có hơi sức rồi.
Tịch Nhan lại từ tây trang móc ra một cây cà rốt, nhàn nhã gặm.
Mà Bảo Nhi thỉnh thoảng phát ra một tiếng "Ai u, ô ô, thương. . . . . ." Cô cảm thấy trước mắt có mấy chục quả bóng tennis cùng nhau bay tới đập cô, cô chỉ có thể cố gắng vung vợt, tận lực để cho mình ít bị đập mấy lần.
Sau trận đánh này, Bảo Nhi cảm giác mình còn sống thật là một kỳ tích.
Sau đó toàn thân nội tạng đều mệt mỏi rã rời cô lại bị Tịch Nhan nhẫn tâm xách lên ném vào bồn tắm.
Đại loại đây không phải là huấn luyện dành cho người mà là huấn luyện dành cho ma quỷ, nhưng Bảo Nhi đúng là tiến bộ thần tốc.
. . . . . .
Trường học,
Đội bóng tennis cử hành thi đấu giao lưu trong đội, các tiền bối lần lượt ra sân, những người mới giống như Bảo Nhi thường sẽ đứng ở dưới đài quan sát học tập.
Bởi vì có hot boy Doãn Thiên cũng tham gia thi đấu nên người tới đặc biệt đông, người ra vào tấp nập, Đào Thi Thi cũng tới, cô cố ý mang nước tới cho Doãn Thiên trước ánh mắt hâm mộ của một nhóm người sau đó ưu nhã trở lại chỗ ngồi.
Bảo Nhi cũng ngồi ở dưới đài xem so tài.
Cô hôm nay đối với người con trai này đã không có bất kỳ cảm giác gì rồi, mặc dù cô đã từng dựa dẫm vào hắn, cho là hắn sẽ chăm sóc cô cả đời, trong lòng mỗi cô bé đều có một hoàng tử, khi đó Doãn Thiên chính là hoàng tử trong lòng Đào Bảo Nhi, khi cô còn chưa hiểu tình yêu là cái gì thì đã yêu người con trai này.
Chỉ là hắn không hiểu, hắn cự tuyệt Đào Bảo Nhi, hung hăng đả kích cô, giống như cha của cô, ở thời điểm cô cần họ nhất thì lại không có một ai tin tưởng cô.
Cô theo dõi trận đấu với ánh mắt lạnh nhạt như là xem trận đấu của một người xa lạ, cô chỉ là đơn thuần quan sát học tập, nhưng mà bọn hắn đánh cũng không có tốt như Tịch Nhan, nếu như tên Tịch Nhan kia đứng ở chỗ này, nhất định sẽ cho bọn hắn tất bại thê thảm ngay vòng.
Tịch Nhan ghét sử dụng đấu pháp phức tạp, luôn là dùng đấu pháp đơn giản thoải mái nhất, đem đối phương đánh cho mệt chết. Hắn chuẩn xác khống chế phương hướng, tốc độ, lực độ, làm sao để cho ngươi nhận không thể chạm tới bóng là được.
Nghĩ đến hắn bảnh bao mặc tây trang đánh tennis, Bảo Nhi có chút mất hồn. . . . . .
Lúc này có người đẩy cô một cái.
Vương lão đầu cười híp mắt xuất hiện trước mắt cô: "Bảo Nhi a, thầy coi trọng nhất em a, có dũng khí hay không cùng Doãn Thiên so tài một trận a!"






Tiêu diệt ngươi
Bảo Nhi không do dự chút nào gật đầu một cái.
Khiến Vương lão đầu chuẩn bị một sọt lời thuyết phục mà không có cơ hội được dùng đến, không nghĩ tới Bảo Nhi dứt khoát như vậy, thật là nhân tài, hắn thật thích.
Người già, thứ năng lực không thiếu nhất chính là càu nhàu, Vương lão đầu lập tức đổi góc độ tấn công.
"Bảo Nhi, Doãn Thiên phát bóng rất tốt em hãy chú ý thật kỹ nha chỉ cần em đánh như hàng ngày là được rồi, không đỡ nổi bóng cũng không sao. . . . ba láp. . . .ba láp . ."
Hắn cho là Bảo Nhi đặc biệt yêu cầu đánh cùng mình, nghĩ như vậy hắn lại có điểm hài lòng. Mặc dù Bảo Nhi thay đổi không còn là đơn thuần đáng yêu, nhưng không thể không thừa nhận, cô bây giờ càng có một loại mỹ lệ như ánh mặt trời thật hấp dẫn người.
Bảo Nhi nhìn Doãn Thiên bằng một mắt, khẽ mỉm cười, bắt đầu phát bóng.
Tiêu diệt hắn trong chớp choáng nha! .
Doãn Thiên thư giãn cơ thể, nở nụ cười ưu nhã đối với sự cổ vũ của những người ái mộ, chuẩn bị nhẹ nhõm nhận bóng.
Bảo Nhi dùng lực ở vòng eo, dụng tâm vung đánh. Bởi vì là lượt phát bóng đầu tiên, cô lo lắng vượt tuyến, vì vậy bảo thủ nhắm cách ngay đường biên một thước .
Bóng tới.
Doãn Thiên tâm tình buông lỏng, còn có ý định phân tích một chút. Sau đó theo thói quen vung vợt. . . . . . Kỳ quái, bóng cũng không có biến hóa, mà lại lệch ra đường biên.
Người ái mộ Doãn Thiên trên khán đài nhìn động tác chuẩn bị hoan hô, kết quả miệng há một nửa. . . . . .
Doãn thiên rất có phong độ cười cười: "Phát lại!"
Trong lòng suy nghĩ có lẽ là ngoài ý muốn, do mình khinh thường, nhưng mà nhường Bảo Nhi một quả cũng tốt , kế tiếp lại thật sự. . . không được rồi !
Bảo Nhi nâng vợt, lại phát bóng, lần này là sát đường biên . . . . . .
"Bóng tốt a." Thầy huấn luyện nặng nề gật đầu một cái.
Doãn Thiên quyết định nghiêm túc