XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Bá Tước

Sống Chung Với Bá Tước

Tác giả: Hai Viên Đường Bách Thảo

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341256

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1256 lượt.

m tình không tốt.
"Thi Thi, sinh nhật con sắp tới, con không phải vẫn muốn làm một Par¬ty sinh nhật sao? Mẹ nói đúng không." Tô Cầm hiểu rõ con gái của mình nhất, quả nhiên vừa nói như thế, Đào Thi Thi lập tức không lộn xộn.
"Thật tốt quá!" Ánh mắt vương lệ, cười rộ lên.
"Khánh Hoa, chúng ta thừa dịp tổ chức sinh nhật cho con gái, có thể mời các đối tác làm ăn tới, tổ chức thật hoành tráng." Tô Cầm tỏ vẻ săn sóc nói.
Đào Khánh Hoa vừa nghe, quả thật không tệ, trong lòng rất cảm động, cảm thấy Tô Cầm thật là một người vợ hiền, mỗi một hành động đều là suy nghĩ cho hắn, kể từ sau khi gả cho hắn, tích cực tìm hiểu những vấn đề mà trước kia cô không hề biết đến, lại tích cực làm từ thiện, khiến cho hắn có thêm rất nhiều mối quan hệ, vợ trước mặc dù có tốt nhưng cũng không hề làm những điều này cho hắn.
Thật ra thì hắn không biết, Tô Cầm là do quá tự ti, cô muốn mọi người thừa nhận thân phận Đào phu nhân của mình, mới có thể nghĩ ra trăm phương ngàn kế. Khiến cho người vợ trầm tĩnh trước kia của Khánh Hoa bị rơi vào quên lãng.
"Vậy tiện thể cũng gọi Bảo Nhi đến đây đi." Đào Khánh Hoa suy nghĩ một chút nói.
Đào Thi Thi lập tức mất hứng, cô ghét Đào Bảo Nhi, hơn nữa đáy lòng luôn có một chút sợ hãi, cảm thấy sẽ bị so sánh với Đào Bảo Nhi.
Tô Cầm cũng không hi vọng để cho người khác thấy Đào Bảo Nhi, nếu nó xuất hiệ sẽ nhắc nhở mọi người mình là mẹ kế, Thi Thi cũng danh bất chín.
Hai mẹ con hai nhất trí phản đối, nhận được ánh mắt ra hiệu của mẹ, Đào Thi Thi ngoan ngoãn trở về phòng.
Phòng khách chỉ còn lại Tô Cầm cùng Đào Khánh Hoa.
"Khánh Hoa, ngày đó sẽ có rất nhiều bạn làm ăn tới dự, bảo Nhi ăn mặc tùy tiện như vậy mà xuất hiện trước mặt nhiều người thật không nên. Họ không nói chúng ta ngược đâĩ nó thì cũng nói chúng ta dạy dỗ không tốt. Em đã phải vất vả nhiều năm như thế nếu để cho người ta nghĩ oan. . . . . ." Nói tới đây tựa hồ rất kích động, ngực phập phồng phập phồng.
"Anh hãy sờ thử trái tim của em, em không thẹn với lòng mình." Sau đó đem tay của hắn dùng sức đặt tại trên ngực.
Hắn thuận thế xoa nắn , Đào Bảo Nhi lần nữa bị đá bay đến đảo Java đi. . . . . .






Vấn đề yêu sớm
Đào Thi Thi gần đây tâm tình rất tốt, cô bề bộn nhiều việc, xuất viện cũng không đi tìm Đào Bảo Nhi.
Mẹ nói rồi, người giống như Đào Bảo Nhi, chỉ cần không để ý đến, để cho nó tự sanh tự diệt, tất cả đều không quan hệ tới mình, mục tiêu của mình là làm một danh viện, căn bản không cần thiết dây dưa cùng Đào Bảo Nhi.
Cô cũng nghĩ đến, buổi dạ tiệc mừng sinh nhật sẽ mời bạn học về nhà, mẹ có nói sẽ mời rất nhiều gia đình thượng lưu, anh Doãn Thiên chắc chắn cũng sẽ tới, cô muốn biểu hiện thật tốt hòa nhập vào với bọn họ, đem Đào bảo Nhi vĩnh viễn ném ra ngoài là được rồi.
Cho dù Đào Bảo Nhi hiện tại cũng có thay đổi, nhưng vậy thì thế nào, cha không thích nó, sẽ không đem nó giới thiệu cho bạn bè, mình Đào Thi Thi mới danh chánh ngôn thuận là đại tiểu thư Đào gia.
Vì vậy nhà Lạc Bình An cũng nhận được thiếp mời.
Lạc gia tuyệt đối là người có tiền, vốn là nhà bọn họ sẽ không tham gia các hoạt động nhỏ như vậy, nhưng nghĩ đến con gái họ cũng học cùng trường với con trai mình, mà con trai mình lại có chút cô lập không giao lưu với bạn bè, nên mẹ Lạc Bình An cũng muốn mang hắn đi để cho hắn có thể giao lưu kết bạn.
Con trai gần đây ngày ngày quấn lấy mình đòi làm rất nhiều đồ ăn vặt, rõ ràng là đã bắt đầu yêu, hỏi hắn lại không chịu nói.
Lần trước mang về một cô bé, Lạc phu nhân vừa nhìn liền thích, cảm thấy cô bé này tươi sáng như ánh mặt trời, cử chỉ lễ phép, đối với trưởng bối cũng không gò bó, âm thầm kiêu ngạo với mắt nhìn người của con trai.
Chính là cô bé này lại không có cảm giác gì với tâm sự của con trai mình, lại còn tự cho mình là chị, khiến cho mình làm mẹ cũng nóng lòng, cũng sợ con trai tiếp xúc với bên ngoài quá ít, trong lòng cực đoan, cho nên muốn dẫn hắn đi tham dự để làm quen với bạn bè cùng trang lứa.
Lạc phu nhân mệnh lệnh xuống, Lạc Bình An không thể không đi.
Hắn không thích nơi đông người, hắn chỉ thích ở cùng một chỗ với đám cây cối của mình, dĩ nhiên Bảo Nhi là ngoại lệ, nhớ tới Bảo Nhi, Lạc Bình An đã cảm thấy rất vui vẻ, nếu như nhất định phải đi, nếu như có Bảo Nhi đi cùng, vậy hắn liền miễn cưỡng chịu đưngj cái bữa tiệc nhàm chán ấy cũng được.
Lạc Bình An là một chàng trai khó tính, ngoài mặt rất dễ dàng xấu hổ, trên thực tế làm việc rất quả quyết, có mục đích, nghĩ tới chuyện gì sẽ làm bằng được. Nếu không hàng ngày cũng sẽ không nhọc công mang thức ăn cho Bảo Nhi, mỗi ngày một chút khiến quan hệ của bọn họ ngày càng trở nên thân thiết hơn.
Lại quấn lấy mẹ học làm rất nhiều món điểm tâm ngon chuẩn bị đi xem Bảo Nhi chơi bóng.
"Chết đói mất thôi." Bảo Nhi thấy Lạc Bình An thật cao hứng, rất muốn dùng hai cái tay đi bóp hai má phấn nộn của hắn, còn có khuôn mặt đáng yêu của Abe. . . . . . Thật ra thì cô cũng có. . . . . .
"Tớ lấy cho cậu ăn, cậu đừng d