Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Sống Chung Với Bá Tước

Sống Chung Với Bá Tước

Tác giả: Hai Viên Đường Bách Thảo

Ngày cập nhật: 03:39 22/12/2015

Lượt xem: 1341247

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1247 lượt.

đối đãi, hắn hết sức dụng tâm nắm chặt vợt, hết sức bén nhạy chạy, hết sức chính xác đoán được đường bóng. . . . . . Hết sức tiếc nuối, bóng lại đã rơi xuống sân.
Doãn Thiên mới vào trận đã có chút chảy mồ hôi rồi, hướng về phía bên ngoài sân cười cười: "Sai lầm. . . . . ."
"Phát lại!"
Hắn nắm cái vợt, rất thận trọng, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, hắn đánh tennis chỗ lợi hại chính là phát bóng, chưa từng nghĩ tới sẽ bị người đánh cho không đỡ được bóng.
Ván đầu tiên bại hoàn toàn.
Rốt cuộc đến phiên Doãn Thiên phát bóng.
Hắn kiêu ngạo ngẩng đầu lên, sử dụng kỹ thuật phát bóng thứ bảy trong giáo trình, thành công. . . . . .
Bị Bảo Nhi đánh trúng.
Lại bị đánh trúng.
Vẫn bị đánh trúng.
Bảo Nhi tiếp tục phát bóng.
Giữa đường biên. . . . . . Bên trái đường biên. . . . . . Bên phải đường biên. . . . . . Bên trái, bên phải, trước mặt, phía sau, giữa. . . . . .
Vốn là một cuộc tranh tài rất sôi động, bởi vì hot boy Doãn thiên ở trên sân, nhưng là hôm nay lại rất an tĩnh, rất kỳ quái.
Doãn Thiên sắc mặt càng ngày càng không tốt, cơ hồ có dấu hiệu bị hỏng mất.
Hắn cư nhiên bại hoàn toàn dưới tay một người chơi mới.
Đồng đội vốn là xem thường Bảo Nhi không hiểu vì lý do gì lại được thầy huấn luyện viên cho gia nhập đội tennis hiện tại cũng kinh ngạc tới mức có thể đem cả quả bóng nhét vào trong miệng.
. . . . . .
Bảo Nhi thổi thổi vợt, thầm nghĩ, Tịch Nhan chọn cho cái vợt thật không tệ, không uổng công cô ngày ngày chuẩn bị cà rốt tươi ngon cho hắn.
Sau trận đấu, thầy huấn luyện liền xông lên, bộ mặt mừng rỡ, thiên ngôn vạn ngữ hàm súc thành ba chữ: "Nhân tài a!"
Dưới khán đài Đào Thi Thi vừa cảm thấy đau lòng vì Doãn Thiên, vừa rất vui vẻ, Đào Bảo Nhi làm như vậy đối với Doãn Thiên, Doãn Thiên nhất định càng không thích cô ta.
Lúc này hắn nhất định cần được an ủi, Đào Thi Thi nhặt lên một quả bóng vừa nghĩ đưa cho hắn.
Cô hào hứng chạy lên phía trước, chỉ thấy Doãn Thiên cũng thật nhanh đã chạy tới, Đào Thi Thi mặt hồng tim đập, có nên hay không ở tại thời khắc như vậy cho Doãn Thiên cái ôm đầu rồi, thật là khó vì tình.
Mặc kệ, dù là có nhiều người cũng không quan hệ, cô rộng mở đôi tay, chuẩn bị ôm lấy Doãn Thiên đang chạy tới, không nghĩ hắn chạy tới gần rồi, đi ngang qua rồi. . . . . .
Hơn nữa, Doãn Thiên thẳng tắp chạy tới trước mặt Đào Bảo Nhi, căn bản không thấy Đào Thi Thi. Cô nhất thời giận dữ: Hắn thật là ti tiện, mới vừa đánh thua còn dám đi đến gần.
"Bảo Nhi, em tiến bộ rất nhanh." Doãn Thiên rất có phong độ khích lệ nói.
"Học trưởng khiêm nhượng rồi." Bảo Nhi mặt không chút thay đổi.
"Bảo Nhi, làm sao em cũng gọi anh là học trưởng, nghe xa lạ quá, trước kia không phải là vẫn gọi là anh Doãn Thiên sao? Buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé." Doãn Thiên nở nụ cười, rất chân thành mời, một chút cũng không ngại mình mới vừa thua, còn thua rất thảm.
Thầy huấn luyện thật không có mắt, còn đứng làm kỳ đà.
Đào Thi Thi cầm trong tay quả bóng tennis tức muốn chết, anh Doãn Thiên sao có thể như vậy, hắn không phải nói với mình hắn không thích Đào Bảo Nhi sao? Hắn không phải nói hắn đối với Đào Bảo Nhi rất thất vọng sao? Tại sao lại như vậy, còn muốn mời Đào Bảo Nhi ăn cơm.
Phụ nữ mất trí là rất điên cuồng, dù Đào Thi Thi tuổi còn nhỏ. Nhưng ở nhà khi dễ Đào Bảo Nhi thành thói quen, thuận tay liền cầm quả bóng trong tay nhằm đầu Đào Bảo Nhi đập tới. . . . . .
Bảo Nhi đang chuẩn bị mở miệng cự tuyệt Doãn Thiên, bỗng cảm thấy sau lưng có tiếng bóng bay tới, Bảo Nhi đã được Tịch Nhan huấn luyện tới trình độ quỷ dị, đã tạo thành phản xạ có điều kiện, không chút nghĩ ngợi liền vung tay đánh bóng trở về.
Bang ——
Dư âm vòng quanh ở trong đầu, Đào Thi Thi lại một lần nữa vào bệnh viện.
Vì họa được phúc, chính là được Doãn Thiên đưa đi bệnh viện .
Thầy huấn luyện viên trước tiên mở miệng bao che kêu: "Đánh tốt!"
Y tá bệnh viện thấy Đào Thi Thi, cảm thán: "Chẳng nhẽ cô bé này luôn nghĩ tới các bác sĩ ở đây hay sao mà cứ thường xuyên tới bệnh viện như vậy?"
Đào Thi Thi bi phẫn lắc đầu, em gái ngươi mới nghĩ đến bệnh viện. . . . . .
Cô bắt đầu uất ức.
Ở trước mặt Đào Khánh Hoa cũng không còn ra vẻ khéo léo hiểu chuyện, mà vừa khóc vừa náo loạn.
Khiến Đào Khánh Hoa chợt có chút nhớ nhung người con gái khác của mình, Bảo Nhi mặc dù ăn mặc lôi thôi, nhưng chưa bao giờ khóc náo, giống như thật lâu cũng không nhìn thấy con bé rồi!
Tô Cầm thấy dáng vẻ này của con gái, hận không thể đem Đào Bảo Nhi giết chết. Nghe Thi Thi nói nó gần đây sống rất thoai mái, nhất định là xảy ra vấn đề ở chỗ nào rồi, một đứa con gái chơi bời, phá phách như thế làm sao có thể sống thoải mái ở Nam Trung được? Hiện tại cùng với kế hoạch ban đầu của mình thật khác xa, không hề đúng theo kế hoạch!
Gần đây mình bận. . . . . . làm từ thiện, đối với Đào Bảo Nhi đã lơ là rồi, chờ tới lúc có thời gian, nhất định phải chỉnh đốn nó thật tốt, trước mắt còn phải trấn an con gái mình, nhìn nó vừa khóc lại gây sự, Khánh Hoa cũng chau mày, rõ ràng tâ