
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341390
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1390 lượt.
ông mượn anh xen vào."
Hựu An chính là hạ quyết tâm chống đối với Giang Đông. Thốt ra mấy câu, tức giận khiến trên mặt Giang Đông cũng chuyển thành màu đỏ tím. Bàn tay nắm chặt, Hựu An bị làm cho sợ bất giác lui về sau một bước. Nhưng Giang Đông chỉ nhìn cô thật lâu, đột nhiên xoay người không nói một lời đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng của anh ra khỏi lều, Hựu An mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì cũng không thoải mái như cô nghĩ. Hựu An cảm thấy, mình thật không thể giải thích hợp lý, rất bốc đồng, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác như đưa đám trước nay chưa có, cảm giác cuộc sống của mình quả thật tệ hết biết, giống như một chiếc xe lửa, chạy đông chạy tây cũng không biết chạy đi đâu. Sau khi diễn tập, trở về bệnh viện được mấy ngày, cảm giác đó cũng chưa m
Triệu Thiến đi vào gõ bàn cô một cái: "Này! Hựu An, linh hồn nhỏ bé cũng bay đi rồi. Tôi nói cho cô nghe, tôi nghe y tá khoa nội nói, Chu Na với vị người yêu lúc trước của cô muốn kết hôn. Cô phờ phạc rã rượi như vậy, người khác nhìn vào sẽ tưởng rằng cô còn nhớ thương Trần Lỗi!"
Hựu An ngẩn người một chút, cho dù trong lòng đã sớm một đao cắt đứt với Trần Lỗi, nhưng nghe tin tức như vậy, trong lòng vẫn chưa thích ứng. Lúc trước cô cùng Trần Lỗi cũng lên kế hoạch kết hôn vào năm nay. Hôn lễ vẫn diễn ra, cô dâu lại đổi thành Chu Na, nghĩ tới cũng thật nực cười.
Bởi vì cần xử lý gấp cho một bệnh nhân, lúc Hựu An xong việc, đã có chút muộn. Thay quần áo xong, đi ra cửa hông bệnh viện, đã nhìn thấy Trần Lỗi đứng ở trước xe.
Trần Lỗi là chàng trai rất xuất sắc, ở trường học cũng là sinh viên có tiếng, phân đến Quân tổng cũng thật nhanh liền trở thành lớp kế thừa nòng cốt. Có năng lực, không luồn cúi, bộ dạng đẹp trai, tính tình cũng ôn hòa, chàng trai như vậy trong xã hội ngày nay thật có thể coi là hiếm thấy. Cho nên, Chu Na nhìn trúng anh cũng không phải là chuyện khó lý giải. Chỉ là, nếu đã quyết định kết hôn, còn nhiều lần làm phiền cô bạn gái cũ bị vứt bỏ này làm gì.
Mắt Hựu An hướng thẳng, không thèm nhìn Trần Lỗi, đi lướt qua anh. Nhưng Trần Lỗi hiển nhiên không muốn buông tha cô, vươn tay bắt được cánh tay cô: "Hựu An, chúng ta nói chuyện một chút......"
Hứa Hựu An hất anh thật mạnh, dừng bước châm chọc nhìn anh: "Nói chuyện gì? Không phải là anh muốn tôi chúc phúc các người chứ?! Anh nên hiểu rõ, con người của tôi luôn là bụng dạ hẹp hòi. Nếu như anh thật muốn tôi chúc phúc các người, vậy cũng được, tôi chúc đôi nam nữ đê tiện các người trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử, sinh một thằng nhóc con, trở thành kẻ đê tiện vô địch."
Một tiếng cười nhẹ truyền đến, Hựu An và Trần Lỗi cùng quay đầu, Trần Lỗi lập tức đứng nghiê ngắn: "Chào thủ trưởng." Hựu An không khỏi liếc Chu Tự Hoành một cái, người đàn ông này v
ẫn núp ở bên tường phía sau, không chút kiêng kỵ mà nghe lén. Trên tường, Ba Sơn Hổ (một loại cây có họ với nho) dài um tùm, dưới trời chiều, cùng quân trang thường phục của anh trộn lẫn vào nhau, không nhìn kỹ, thật không phân biệt được. Người đàn ông này đã có thói quen nơi nào lúc nào cũng ẩn núp, đều là bệnh nghề nghiệp của anh.
Trần Lỗi chậm rãi phát hiện, dường như quan hệ của Hựu An cùng vị thủ trưởng Thượng tá này không tầm thường. Trần Lỗi từng gặp Giang Đông, chỉ là vài lần thấy mặt, chưa bao giờ nói chuyện nhiều, trên căn bản mỗi lần Giang Đông thấy anh, cũng theo thói quen xem như không thấy.
Trần Lỗi chỉ biết Giang Đông là anh kế của Hựu An. Đối với chuyện mẹ cô tái hôn, Hựu An vô cùng nhạy cảm, chưa bao giờ nhắc, nếu anh nhắc tới, cô có thể tức giận với anh mấy ngày. Sau đó, Trần Lỗi cũng không dám nói tới. Vì vậy, mặc dù biết Giang Đông, nhưng lại không biết gì về cha dượng của Hựu An cả. Vị Thượng tá trẻ tuổi này, anh càng thêm chưa từng gặp.
Chu Tự Hoành không nhanh không chậm đi tới, đưa tay dắt tay Hựu An, Hựu An quẫy người một cái theo bản năng, lại phát hiện căn bản là uổng phí hơi sức. Không có cảm giác anh nắm chặt hơn, nhưng mà tránh thoát không ra.
Xe vào một chung cư cũ kỹ, nhìn qua ước chừng là khu nhà đã tồn tại mấy thập niên. Chu Tự Hoành tìm một vòng quanh chung cư, không tìm được vị trí đậu xe, cũng bị xe hơi chen ngổn ngang chắn đường nên chỉ có thể lại chạy ra ngoài, dừng ở trên đường phía ngoài.
Xuống xe, Chu Tự Hoành lịch sự khác thường dắt tay Hựu An vào chung cư. Giống như thói quen, Hựu An không phản kháng, dù sao phản kháng cũng không có tác dụng.
Hựu An cảm thấy nơi này rất thân thiết, rất giống nhà cô. Là ngôi nhà tập thể dành cho giáo viên kia, tất cả đều lộn xộn. Chỉ là, nơi này dường như không nên là nơi Chu Tự Hoành đến. Huống chi, nơi này đều là hộ gia đình, làm gì có quán bán mì mà ăn.
Hựu An đi vài bước, chợt đứng lại, nói: "Đây là đâu vậy?" Chu Tự Hoành cũng dừng bước, cúi đầu nhìn cô, ánh nắng chiều đã sớm biến mất ở cuối chân trời, ánh sáng đèn đường mờ mờ, rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn của cô, nhìn qua mượt mà lại hoạt bát. Gió đêm phất qua tóc cô, có một sợi tóc ng