
Tác giả: Hân Hân Hướng Vinh
Ngày cập nhật: 02:53 22/12/2015
Lượt xem: 1341304
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1304 lượt.
hôn chiếu lên người anh, khắc họa ra bộ mặt cùng đường cong thân thể của anh, kiên cường như điêu khắc, cùng một dạng với cha anh, cả người lộ ra một loại khí chất nguội lạnh không thể bỏ qua.
Tề Giai Kỳ nói đây chính là quân nhân, cả người Hormone nam tính phát huy đến mức tận cùng, đây là đàn ông, đây là trụ cột gia đình, nhưng Hựu An rất khó thích Giang Đông như vậy, những thứ trong lòng, qua nhiều năm đã đọng lại thành một bờ ngăn, làm sao cũng không vượt qua được.
Đã mấy tháng Giang Đông không gặp cô em gái này, cô em gái này là một phiền toái đột nhiên xông vào trong đời. Giang Đông làm thế nào cũng không giải quyết được phiền toái lớn này.
Đối với việc cha tái hôn, Giang Đông không có phản ứng gì, cha mẹ anh vốn không giống như người khác. Từ khi anh bắt đầu có trí nhớ, đã không thấy cha mẹ cùng nhau. Bọn họ không thân mật cũng không gây gổ, ở dưới một mái nhà, lại giống như hai khách trọ không can thiệp chuyện của nhau. Khiến hai người cứng nhắc liên lạc, đi chung với nhau, đại khái chỉ vì anh.
Khi anh mười tuổi, rốt cuộc cha mẹ cũng ly hôn. Sau này anh mới dần dần hiểu được, hôn nhân của cha mẹ là kết quả do người lớn bên trên cứng nhắc bức bách. Bọn họ không yêu thương nhau, miễn cưỡng ở chung một chỗ nhiều năm như vậy đã đến cực hạn.
Sau khi ly hôn, mẹ ra nước ngoài, anh đi theo cha. Mẹ của Hựu An cùng cha có chuyện xưa gì, Giang Đông không biết, cũng không có hứng thú nghe ngóng. Dù cha tái hôn, với anh cũng không có gì thay đổi, anh còn có binh nghiệp của anh, anh thích nghề quân nhân này. Làm quân nhân chuyên nghiệp là lý tưởng xưa nay của anh, chính anh cũng từng bước thực hiện lý tưởng này. Chưa bao giờ biết đến, mẹ kế cũng nhân tiện đưa tới phiền toái lớn này.
Lần đầu tiên Giang Đông nhìn thấy Hựu An là trong hôn lễ tái hôn của cha. Cha hiển nhiên rất ưa thích mẹ của Hựu An, cố ý muốn cử hành hôn lễ. Khi đó vừa lúc Hựu An tốt nghiệp cấp hai, trong hôn lễ cô mặc một thân áo đen xông tới, chỉ về phía mẹ cô hô to: "Tôi không có mẹ như vậy, từ hôm nay trở đi, bà không phải là mẹ tôi. Tôi chỉ có ba, tôi không họ Giang, tôi họ Hứa, tôi tên là Hứa Hựu An, vĩnh viễn là Hứa Hựu An."
Trong đôi mắt trong suốt chứa đầy nước, lại thà chết chịu đựng không rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn cố chấp mà trẻ trung, dưới ánh đèn lễ đường, sáng rỡ như vậy. Đây là em kế Hứa Hựu An của anh, Giang Đông không muốn nhớ đến cô cũng không được.
Ánh mắt Giang Đông thẳng tắp rơi vào trên người Hựu An. Đã nhiều năm như vậy, dường như một chút cô cũng không thay đổi. Còn là tiểu nha đầu cố chấp trên lễ đường, cố chấp giữ vững kiên trì của mình. Không thể nghi ngờ đây chính là một cô bé, không biết phải thấu hiểu người khác, lại càng không biết nhìn sự việc từ góc độ của người khác. Cô chính là cô gái nhỏ còn chưa lớn lên. Giang Đông tự nói với mình như vậy, cho nên, anh cũng thuận nước đẩy thuyền tha thứ cho mạo phạm cùng lạnh nhạt của cô đối với mình.
Hứa Hựu An đứng trước mặt anh, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên thật cao nhìn anh: "Giang Đông, anh tới làm gì? Là tới cười nhạo tôi sao, hay là tới khoe khoang anh có năng lực biết trước. Đúng, đúng như anh nói, tôi và Trần Lỗi chia tay, tôi bị anh ta bỏ, tất cả dự đoán của anh, đều trở thành thực tế, anh traio hứng chứ!"
Giang Đông nhíu nhíu mày: "Anh không rãnh cười nhạo em, anh tới đón em về nhà, hôm nay là sinh nhật mẹ em." "Tôi không có mẹ." Hựu An cúi đầu cố chấp khạc ra một câu, xoay người rời đi, bị Giang Đông chộp lại, mở cửa xe ném vào chỗ ngồi phụ lái.
Hựu An kịch liệt giãy giụa, Giang Đông áp chế cô uy hiếp: "Em không đàng hoàng, có tin anh sẽ trói em đem về hay không."
Hựu An bất động, nhưng một đôi mắt lại hung hăng nhìn chằm chằm Giang Đông: "Giang Đông, con mẹ nó, anh quản chuyện đâu đâu chi vậy, nhanh như vậy liền đem mẹ ghẻ thành mẹ, anh là con sói mắt trắng, mẹ anh sinh anh......"
Giang Đông ngồi trở về trên ghế lái, vươn tay đặt ngón tay trên môi cô: "Hứa Hựu An, đừng ép anh chặn miệng em lại." Nổ máy xe, vèo một tiếng chạy ra ngoài......
Theo rung chuyển của xe, thân thể Hựu An lao về phía trước, mắt thấy sẽ phải đụng vào buồng xe trước mặt, một bàn tay to đưa qua tinh chuẩn bắt được cổ áo của cô, túm cô trở về: "Khả năng giữ thăng bằng quá kém, bây giờ anh bắt đầu hoài nghi, sao em có thể tốt nghiệp sau bốn năm ở đại học Quân y, nếu em là lính của anh......" Lời của anh chưa nói xong, liền bị Hựu An nhẫn tâm cắt đứt: "Rất may mắn tôi không phải là lính của anh, cho nên, đừng ở trước mặt tôi bày dáng vẻ thủ trưởng ra, Trung tá rất giỏi à!" Hựu An lầm bầm một câu, nghiêng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Giang Đông có lúc thật muốn đem nha đầu này ném vào trong lò rèn nung luyện thật tốt, đem cả người giống như con nhím đầy gai nhọn của cô rèn cho mất hết. Giang Đông là cục trưởng, cục trưởng cục trinh sát, phía dưới có 326 binh sĩ, không một người nào dám mạnh miệng vươn gai cứng với anh. Lúc mới tới, cũng có mấy người lớn gan, về sau bị anh dọn dẹp, tất cả đều đàng hoàng nghe lời giống như cô dâu nhỏ, nhìn thấy anh cũ