
Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 134895
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/895 lượt.
lọt vào vòng bán kết phải không?”
Chắc chắn là Minh Minh lắm mồm! Y Lam vội vàng nói: “Em không định đi thi nữa.” “Vì sao vậy?” Anh rất ngạc nhiên, “Tôi còn định xem truyền hình trực tiếp.” “Thật sao?” Y Lam hỏi anh.
“Thật đấy.” Anh trả lời rất nghiêm túc, còn bổ sung thêm, nói: “Em khá lắm! Tôi tin em nhất định sẽ giành giải nhất.”
Cuối cùng y Lam cũng dám ngẩng đầu lên nhìn anh, anh thể hiện nụ cười của “Phùng Đức Luân” với Y Lam, trong khoảnh khắc đó, đầu Y Lam bỗng trở nên trống rỗng. Khi xe đã đến trạm, khi Y Lam chuẩn bị xuống xe, anh lại nói: “Gọi điện thoại cho tôi nhé, tôi đợi em.”
“Vâng.” Y Lam nói xong, cuống quýt nhảy xuống xe. Nhận ra Minh Minh đang đứng ở trạm xe bus đợi cô, Minh Minh nhìn thấy cô liền nói: “Tiêu rồi.”
“Cái gì tiêu rồi?”
“Bảng điểm có rồi, mình tiêu rồi.” Minh minh rầu rĩ.
“Đừng có mà làm như trời sập đến nơi thế!” Y Lam mắng Minh Minh, và không hề nhắc đến việc vừa gặp Bo Quách trên xe bus.
Nhà trường quy định không được học thêm, lớp 12 cũng không được học thêm. Sau khi có bảng điểm, bọn Y Lam cũng chỉ ở lại trường hai hôm rồi ai về nhà nấy nghỉ hè.
Điểm môn toán rất tệ, nhưng không phải chỉ mình Y Lam điểm kém, cả lớp đều kém, Y Lam không qua (2) chỉ thiếu 3 điểm nữa thôi. Môn ngữ văn và tiếng Anh thì tương đối khá, vẫn trong top 10 của lớp. Nhưng Y Lam biết, cho dù có như vậy thì vẫn còn cách xa với sự kỳ vọng của cô Chương. Nhưng, lẽ ra cô Chương phải biết rằng Y Lam đã cố gắng hết sức rồi. Lúc vất vả nhất, Y Lam đã học bài đến mấy giờ sáng, cô ấy đã mang cà phê đến cho Y Lam, vỗ vào vai Y Lam, rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Cô Chương không bao giờ nói những câu đại loại như: “Sức khoẻ là quan trọng nhất”. Cô ấy luôn tin tưởng rằng, chịu đựng được vất vả thì sẽ hơn người khác. Năm đó, Y Lam đã vùi đầu vào luyện tập sáu tiếng một ngày giữa mùa hè nắng nóng bỏng, cuối cùng cũng cầm được tấm bằng chứng nhận cấp 10 đàn pianô, trở thành người nhỏ tuổi nhất có thể lấy được tấm bằng một cách thuận lợi. Những vất vả khi luyện đàn đã trở thành quá khứ, bây giờ còn không cho nhảy nữa. Từ khi lên cấp 3, cô ấy bắt đầu nghiêm khắc bắt Y Lam học. Cô ấy nói, cô ấy đã từng hứa với Viện trưởng cô nhi viện, nhất định làm cho Y Lam thi được vào trường đại học điểm. Cô ấy cứ từng bước từng bước sắp đặt tương lai của Y Lam, mong muốn mọi việc đều được tiến hành theo ý cô.
Y Lam khôg phải là không nghĩ đến việc “phản kháng”, nhưng mới manh nha đã bị vùi dập không thương tiếc, ví dụ như cuộc thi vô cùng quan trọng đối với Y Lam đó. Y Lam quay về nhà, chưa kịp giặt xong quần áo, Minh Minh đã gọi điện thoại đến, cô nói giọng gấp gáp: “Mình vừa cãi nhau một trận với mẹ mình.” Nói xong liền khóc nấc lên.
“Này, này!” Y Lam vội vàng khuyên, “Đừng khóc nữa, khóc cũng có tác dụng gì đâu.”
“Mình muốn chết.” Minh Minh nói.
Những cô gái 17 tuổi, hơi một tí là nói đến câu này.
“Sẽ qua cả thôi.” Y Lam nói, “Ngày mai sẽ ổn cả thôi.”
“Mình ngưỡng mộ cậu lắm. Cậu luôn bình tĩnh hơn mình.” Tiếng khóc của Minh Minh đã nhỏ hơn, sau đó hỏi, “Môn toán của cậu không qua, không bị mắng à?” “Mẹ mình vẫn chưa về.” Y Lam nói.
“Chúng mình thật là số khổ, kiếp sau mình sẽ không bao giờ làm học sinh nữa.” Minh Minh nói.
“Vậy cậu sẽ làm gì?”
Minh Minh nghĩ một lát, rồi lại than thở: “Làm một cục đá ở bên bờ biển, hàng nghìn vạn năm cũng chẳng có chút buồn phiền nào cả.”
“Thế thì cậu không nên nói kiếp sau không làm học sinh, cậu nên nói kiếp sau không làm người mới phải!”
“Y Lam khốn khiếp!” Minh Minh cười vang, cô làm gì có nỗi buồn nào. Y Lam dám khẳng định rằng, cho dù mẹ Minh Minh có đánh cô một trận tơi bời thì trên bàn ăn bữa tối vẫn không thể thiếu món chim quay mà Minh Minh thích nhất.
“Mọi người hẹn đi thăm thầy Bo Quách đấy, cậu có đi không?”
“Mình không đi đâu.” Y Lam nói, “Mình ra ngoài không tiện.”
“Ồ, vậy mình sẽ gửi lời hỏi thăm cho cậu.”
“Không cần đâu.” Y Lam nói, “Có lời hỏi thăm của các cậu là đủ rồi, thiếu mình cũng chẳng sao.”
“Y Lam chết tiệt!” Minh Minh lại cười nghiên ngả.
Gác máy điện thoại, Y Lam rút bảng điểm từ trong cặp ra, đặt trên bàn uống nước và lấy cốc nước chặn lên. Sau đó, cô lấy vở học tiếng Anh ra, trên trang bìa sau của quyển vở có một số điện thoại mà cô đã học thuộc làu, đó là số điện thoại mà anh đã ghi lại cho mọi người vào buổi học cuối cùng, nhưng Y Lam chưa bao giờ gọi cả.
Y Lam vừa ấn số điện thoại vừa nghĩ, chuyện giữa cô và Bo Quách chắc không giống với chuyện giữa bọn Minh Minh và Bo Quách. Phải rồi, không giống nhau.
Điện thoại đã đổ chuông.
“Thầy Bo, là em đây ạ.” Y Lam hơi căng thẳng.
“Y Lam à.” Phía đầu dây bên kia đoán ra ngay, “Tôi vừa nhận được điện thoại của Minh Minh, nói các em định đến thăm tôi à?”
“Em không đến đâu.” Y Lam nói, “Em thi không được tốt, phải ở nhà ôn luyện bài.”
“Mai thì sao?” Bo Quách như thể không nghe thấy, anh nói, “Bốn giờ chiều mai, tôi đợi em ở “Đảo cà phê” trên đường Trung Sơn, em đến nhé, được không?”
“Nhưng…”
“Đừng nhưng gì nữa.” Bo