
Phụ Nữ Thực Tế, Đàn Ông Phát Cuồng
Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 134892
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/892 lượt.
c mở ra một lát rồi lại nhắm lại. Y Lam vỗ mạnh vào má cô, để làm cô tỉnh lại, nhưng cô không có phản ứng gì. Sự sợ hãi lo lắng bỗng chốc bao trùm toàn thân Y Lam, cô đặt cô ấy xuống rồi vội vàng lao đến chiếc điện thoại, ấn số 120.
Xe cấp cứu kêu inh ỏi trong màn đêm mùa hạ, đường phố thưa thớt người qua lại. Y Lam nắm chặt bàn tay lạnh giá của cô Chương, tim đập loạn xạ, không làm thế nào để trở lại bình thường được. Nếu như cô ấy ra đi, nếu như cô ấy ra đi, nếu như cô ấy ra đi.
Y Lam cứ nghĩ, cứ nghĩ rồi bỗng trào nước mắt khi đang ngồi trên xe.
“Em ơi, không sao đâu.” Chị y tá an ủi Y Lam, nói, “Chắc chỉ là trúng nắng thôi. Sau này đừng để mẹ em mệt quá, thời tiết nóng nực thế này, cần cố gắng hạn chế những hoạt động bên ngoài.”
Y Lam quay người, lấy ống tay áo lau sạch nước mắt.
Đến khi đến bệnh viện mới được biết, không chỉ là trúng nắng, bác sĩ nói, cô ấy bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng.
Đồ ăn trong nhà họ không tồi, nhưng không biết hàng ngày khi ở ngoài thì cô ấy ăn những thứ gì. Y Lam mở chiếc túi xách của cô ấy mà cô đã kịp đem theo lúc hoảng loạn vội vàng ra khỏi nhà. Cô lấy tiền trong ví thanh toán viện phí. Trong ví tiền của cô ấy có một tấm ảnh, cô ấy đang ôm Y Lam, chính là hôm sinh nhật Y Lam tròn 10 tuổi, chụp ở cạnh Quảng trường Trung tâm. Đó là lần đầu tiên Y Lam vào đến thành phố chơi. Họ ở khách sạn 3 sao, ăn đồ ăn Tây. Cô Chương vừa gượng gạo xắt miếng thịt bò vừa hỏi Y Lam có thích thành phố hay không. Y Lam trả lời cũng tạm được.
Cô ấy nói: “Có cơ hội thì vẫn vần phải vào thành phố, vào thành phố thì con mới có cơ hội phát triển.”
Bây giờ nghĩ lại, ngay từ lúc đó, cô Chương đã cố gắng bằng mọi giá để sống ở thành phố, rõ ràng cô đã có sự sắp xếp từng bước, từng bước một. Y Lam ra cổng bệnh viện mua một con gà ác, thuê người hầm canh, từ từ bón cho cô ăn. Do bị ốm nên cô Chương không còn sức để tức giận nữa. Cô uống xong canh, liền nói ngay: “Mời một giáo viên dạy toán.”
“Không cần đâu ạ.” Y Lam nói.
Cô ấy thở dài nhìn Y Lam đang cúi đầu gọt hoa quả, nói: “Tiền viện phí mất bao nhiêu.”
“Nộp trước một nghìn tệ.” Y Lam nói.
Cô ấy ngồi dậy, “Chúng ta về nhà thôi.”
“Mẹ mau nằm xuống đi!” Y Lam vội vàng giữ lấy bình nước đang truyền, “Mẹ đang truyền nước đấy.”
Cô ấy liền rút luôn chiếc kim đang cắm trên tay mình. Y Lam liền nắm lấy tay cô ấy, nói: “Mẹ cần phải chữa bệnh, bệnh không chữa khỏi thì chẳng có gì cả, mẹ biết điều đó hay không!”
Cô Chương bị thái độ của Y Lam làm cho hoảng sợ, nên dừng mọi động tác lại.
“Mẹ khỏe hẳn thì chúng ta mới về nhà.” Y Lam ra lệnh như một người lớn, nói: “Giờ mẹ hãy nằm xuống, truyền xong nước rồi hãy tính.”
Cô ấy thực sự rất yếu ớt, có lẽ cũng chẳng còn chút sức lực gì, nên ngoan ngoãn nghe theo lời Y Lam.
Tối đó, có lẽ do tác dụng của thuốc, cô ấy ngủ rất sâu. Thuê giường nằm bên cạnh phải mất sáu tệ một tối, Y Lam không thuê, ngủ gục vào thành giường. Sáng sớm hôm sau, Y Lam về nhà lấy quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày, cô xách một bọc to, khi đến trạm xe bus thì mồ hôi đã toát đầy lưng. Ngay chính lúc đó, cô nhìn thấy anh. Anh đang đứng cùng một cô gái, chắc là bạn gái của anh, trời nóng lực như vậy, tay anh ôm eo cô gái.
Họ đứng ở một phía của xe bus. Chỉ cần thoáng nhìn là đã thấy cô gái đó được cưng ch iều như công chúa, hai người bọn họ trông rất xứng đôi, đứng ở trên xe bus đã cuốn hút ánh mắt của rất nhiều người . Y Lam vội vàng né người đi qua, may mà mọi người ùn ùn kéo lên đã chắn mất tầm nhìn của cả hai, anh không nhìn thấy cô.
Xe bắt đầu chạy, Y Lam không kìm nổi, nhìn ra phía đó, không ngờ anh cũng đang nhìn lại phía này. Y Lam vội gượng cười, có lẽ anh đã nhìn thấy cô, nhưng không có phản ứng gì, lập tức quay đầu về hướng khác, nói gì đó với cô gái sát bên cạnh.
Niềm xót xa trong lòng Y Lam chợt trào dâng.
Chú thích:
(1) Trong tiếng Trung, có những chữ hiếm gặp hoặc khó đọc, nhiều người không đọc được chính xác chữ đó.
(2) Ở Trung Quốc, thang điểm là 100, nếu không được 60 điểm tức là không qua.
Tim Y Lam đập dồn dập, chỉ hy vọng xe bus sẽ không bao giờ đến.
Sau đó nghe thấy anh nói: “Các bạn trong lớp đều ổn cả chứ?”
“Mọi người đều nhớ thầy.” Y Lam đáp.
“Thế sao?” Anh nhướn lông mày, rồi ra vẻ bâng quơ, hỏi cô: “Vậy em có nhớ không?”
Mặt Y Lam bỗng đỏ bừng lên. Trong khi trong lòng đang rối bời hoảng hốt, cô cảm nhận được bàn tay anh đang vỗ nhẹ vào vai mình, sau đó anh nói: “Sau khi nghỉ hè, có thời gian thì hãy đến tìm tôi, tôi mời các em đi uống cà phê, có được không?”
Y Lam để ý thấy rằng, anh nói là “các em”. Đúng lúc đó, xe bus đến, Y Lam không nhớ được mình có gật đầu hay không, sau đó vội vàng lên xe…
Anh cũng lên xe, đứng ngay bên cạnh cô, nói thầm: “Ở trên sân khấu, em không e thẹn như thế này.” Anh đứng rất gần Y Lam, cúi đầu xuốngnói chuyện với cô và nhìn thấy hết sự hoảng loạn của Y Lam. Thấy Y Lam không nói gì, lại nói tiếp: “Tôi vẫn chưa chúc mừng em, nghe nói em tham gia cuộc thi “Tôi mê vũ đạo” của Đài truyền hình và đã dễ dàng