The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tà Áo Học Sinh

Tà Áo Học Sinh

Tác giả: Nhiêu Tuyết Mạn

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 134893

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/893 lượt.

Quách nói, “Em nhớ đến nhé, tôi đợi em.” Sau đó, anh gác máy luôn.
Y Lam vuốt khuôn mặt nóng ran của mình, khó khăn lắm cô mới trấn tĩnh lại được và vào bếp nấu cơm. Thời gian gần đây, toàn là Y Lam nấu bữa tôi, vì thời gian thi lấy bằng sắp đến, những học sinh của cô Chương đều yêu cầu tăng buổi học, có khi đến tận 11, 12 giờ đêm cô ấy mới về nhà.
Y Lam đã từng nói với cô ấy: “Hoặc là mẹ dạy ít học sinh đi, hoặc là đưa chúng về nhà dạy, con có thể đến thư viện học, trời nóng nực thế này, mẹ cứ đi lại nhiều như vậy thì cần phải chú ý sức khoẻ.”
“Mẹ không sao cả.” Cô ấy nói, “ Hai năm học này của con là hai năm vô cùng quan trọng, con phải cố gắng tranh thủ mà học.”
Khi Y Lam đang rán trứng thì cô ấy về. Trên tay cô xách một con vịt quay, dựa vào cửa, sắc mặt đầy mệt mỏi: “Phụ huynh học sinh biếu, không nhận không được, hai chúng ta ăn không hết, để một nửa vào trong tủ lạnh, ngày mai nấu canh.”
“Vâng.” Y Lam đón lấy.
“Để mẹ làm!” Cô Chương vội vàng xắn ống tay áo, nói: “Con đi học đi.”
“Để con làm cho!” Y Lam nói, “Dù sao cũng đã được nghỉ hè rồi.”
“Phải rồi, con thi cử thế nào?” Cô Chương hỏi.
Y Lam huơ mạnh cái lập là, nói to: “Bảng điểm con để ở trên bàn uống nước.”
Cô ấy “ồ” lên một tiếng rồi đi ra.
Y Lam vừa nấu ăn vừa dỏng tai lên nghe, chẳng có động tĩnh gì từ phía phòng khách, cô cảm thấy yên tâm hơn một chút. Khi bê đồ ăn ra ngoài, Y Lam phát hiện thấy cô Chương đang ngồi trên sô pha, khuất ánh sáng, nên không nhìn thấy rõ nét mặt cô.
“Ăn cơm thôi ạ.” Y Lam nói.
“Con vẫn nuốt nổi sao?” Cô ấy chợt hỏi.
“Điểm môn toán hơi thấp.” Y Lam nói, “Là do đề thi khó quá mẹ ạ.”
“Thế con thấy con giỏi môn nào?”
Y Lam lặng lẽ sắp bát đũa, xới cơm rồi nói: “Mẹ ăn cơm đi, con biết trong lòng mẹ không vui, nhưng con thực sự đã cố gắng hết sức rồi.”
“Cố gắng hết sức?” Cô Chương đứng dậy, nói, “Con giấu mẹ đi tham gia cuộc thi vớ vẩn đó, giờ th ì đã biết hậu quả rồi chứ, mẹ đã nói với con hàng ngàn hàng vạn lần rồi, mẹ sẽ lo cho tương lai của con, sao con không chịu nghe lời mẹ.”
“Ăn cơm thôi ạ.” Y Lam vẫn nói vậy.
Cô ấy ném mạnh bảng điểm của Y Lam ra xa, ngồi trên ghế bực bội.
Y Lam trở về phòng mình, đóng cửa lại.
Trong cặp sách có một cuốn tiểu thuyết, đấy là Minh Minh đưa cho cô, bảo cô đọc ở nhà tỏng kỳ nghỉ. Y Lam rất ít khi đọc tiểu thuyết, nhưng Minh Minh nói, nhân vật nữ chính Đan Thanh trong cuốn sách này rất giống Y lam, nhất định ép Y Lam đọc.
Tác giả cuốn tiểu thuyết là Dịch Thư, tên tác phẩm hơi khó hiểu: “Một thoáng ngày hè.”
Cuốn sách nho nhỏ, bìa màu xanh là cây nhàn nhạt. Trong lớp có rất nhiều bạn nữ đọc tiểu thuyết Quỳnh Giao, Tịch Quyên, Trương Tiểu Nhàn … Cô giáo dạy môn lịch sử đã từng lập kỷ lục cao nhất trong một tiết học, đi từ đầu lớp đến cuối lớp, thu được tới tám cuốn tiểu thuyết phù phiếm.
Cô ấy vứt tám cuốn truyện lên bục giảng, toàn thân run rẩy, chỉ thiếu điều giậm chân đấm ngực thôi. Một lúc lâu sao cô mới than thở một câu: “Có còn muốn học hành gì nữa không đấy?...” Rồi chẳng nói thêm câu gì nữa. Sau đó cô Ngô chủ nhiệm lớp đến, cô Ngô mặt hằm hằm, xé tan tám quyển truyện đó trước mặt cả lớp, còn gửi cho mỗi bậc phụ huynh một lá thư đầy ắp tâm tư, tha thiết, yêu cầu các bậc phụ huynh phối hợp với cô để làm tốt hoạt động “quét sạch”. Cô Chương không chú ý lắm tới lá thư đó, sau khi đọc xong liền tiện tay đặt lại trên bàn, chẳng nói gì.
Cô ý biết Y Lam chẳng đọc đâu.
Cô ấy cũng biết Y Lam chẳng làm trái ý cô đâu.
Cho nên, chỉ một lần duy nhất, cứ luôn là nút thắt trong lòng cô ấy. Nút thắt này không tháo gỡ ra được, bất cứ việc gì cũng đều có thể trở thành mồi lửa, khiến cho cuộc chiến tranh lạnh giữa họ lại bùng nổ. Y Lam giở cuốn tiểu thuyết, đọc vài trang, sợ cô Chương vào nên lại gập lại. Đặt ở trên bàn cũng thấy không an toàn, nên lại nhét vào trong đống bài thi. Đã mười giờ, bên ngoài không có chút động tĩnh gì. Y Lam mở cửa bước ra, nhìn thấy cô ấy đã ngủ gật trên ghế sô pha. Thức ăn trên bàn lạnh ngắt, không ai động đến.
Y Lam cất đồ ăn vào trong tủ lạnh, đứng cạnh tủ lạnh và uống hết một cốc nước lọc to. Y Lam không muốn gọi cô ấy, nên đi vào phòng cô ấy lấy ra một cái chăn mỏng, định đắp lên. Khi bước chân rón rén đến bên cô ấy, Y Lam bỗng phát hiện ra có điều khác thường, mặt cô ấy đỏ lựng lên, nét mặt thể hiện rõ sự đau khổ tột cùng.
Y Lam giơ tay ra sờ vào trán cô ấy, sốt cao!
Y Lam vứt chiếc khăn tay xuống, vội vàng chạy vào phòng tắm để lấy một chiếc khăn ướt, rồi lại chạy đến tủ lạnh lấy vài viên đã, chườm lên trán cô ấy. Cô ấy bị cái lạnh làm cho tỉnh giấc, đẩy Y Lam ra, lảo đảo đứng dậy.
“Mẹ bị ốm rồi.” Y Lam nói, “Chúng ta phải đến bệnh viện.” Cô ấy không nói gì, lảo đảo đi vào trong phòng.
Y Lam cầm chiếc khăn lạnh buốt nhìn theo cô ấy. Cô ấy còn chưa bước đến cửa phòng thì đã ngã “uỳnh” xuống sàn nhà.
Y Lam lao đến, đỡ cô Chương dậy, tứ chi cô ấy rã rờ không còn chút sức lực nào cả, sắc mặt cô đổi từ đỏ sang xám, đôi mắt gắng sức mở ra một lát rồi lại nhắm lại. Y La