
Tác giả: Tần Mộc Xuyên
Ngày cập nhật: 03:09 22/12/2015
Lượt xem: 134733
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/733 lượt.
Cận liền nhận ra người này, cư nhiên là Kha Cẩm Minh!
Ảnh Kha Cẩm Minh trên mạng Đỗ Cận đã từng thấy, cảm giác… thật nghiêm nghị. Lạnh lùng vô tình, đánh giá đối với Kha Cẩm Minh phần lớn đều là những lời này.
Đỗ Cận nhìn theo trong góc thấy người đàn ông càng lúc càng lại gần. Một đôi mắt phượng rất đẹp, tóc nâu nhạt. Da trắng không khác lắm với Mục Khiêm Thư, mặc chiếc áo đuôi tôm trắng. Giờ phút này trông như hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Bây giờ anh ta đang đi đến chỗ Lục Minh Trầm: “Chậc chậc… Xuống tay thật không biết nặng nhẹ.”
Anh Huy rất bất mãn khi có người đến đây, mày rậm hắn ta nhăn lại nhìn Lục Minh Trầm: “Mày là ai?”
Kha Cẩm Minh đứng tại chỗ, rồi chậm rãi đến bên cạnh cạnh Huy, Đỗ Cận cảm giác được áp lực trên người Kha Cẩm Minh. Ngay cả anh Huy cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
Lục Mạn và Đỗ Cận vội vàng chạy lại bên cạnh Lục Minh Trầm, nâng Lục Minh Trầm dậy. Mắt Lục Mạn ngấn nước: “A Đậu em không sao chứ?
Lục Minh Trầm nói không sao, lấy tay vỗ vỗ mu bàn tay Lục Mạn, nói với Kha Cẩm Minh: “Chuyện của tôi, anh đừng xen vào!”
Kha Cẩm Minh bỗng dưng cười rộ lên, hàm răng trắng có chút chói mắt, anh ta nghiêng qua nhìn Lục Minh Trầm, mặt không đổi nói: “Tôi là đang giúp đồng nghiệp sau này của tôi, đúng không?”
Đỗ Cận thấy Kha Cẩm Minh nhìn qua về phía mình, cứng rắn nói: “Đúng vậy…”
Tính tình Lục Minh Trầm trong lúc nhất thời không kiềm chế được, hừ mạnh một tiếng, Đỗ Cận chạy nhanh qua đỡ Lục Minh Trầm: “Lục Tiểu Tam, hai người biết nhau sao?”
Lục Minh Trầm nhìn thoáng qua Kha Cẩm Minh: “Không biết!”
Nói xong liền kéo Lục mạn và Đỗ Cận đi ra ngoài, Đỗ Cận không yên tâm hỏi: “Nhưng mà anh ta?”
Lục Minh Trầm thấp giọng lẩm bẩm một câu: “Quan tâm anh ta sống chết làm gì?”
Lục Mạn nhìn Đỗ Cận một cái, lại đỡ Lục Minh Trầm rời khỏi Vạn Di. Phía sau anh Huy cũng không nói một lời, lúc Đỗ Cận ra khỏi Vạn Di phía sau bỗng truyền thanh âm loang choang loảng xoảng.
Đỗ Cận theo bản năng muốn quay đầu lại, Lục Minh Trầm kéo Đỗ Cận lại: “Đi thôi.”
Quá Khứ Của Lục Tiểu Tam
Đỗ Cận và Lục Mạn đưa Lục Minh Trầm đến bệnh viện, may mắn chỉ bị thương ngoài da, không có gì đáng ngại. Nhưng bác sĩ vẫn dặn dò ở lại một đêm để quan sát.
Lục Minh Trầm nghiêm mặt, Đỗ Cận biết cậu ta từ trước tới nay đều không thích đến bệnh viện, nhưng là hiện tại cậu ta bị thương các cô cũng không biết làm như thế nào, không đến bệnh viện không được.
Lục Minh Trầm nhìn Lục Mạn: “Chị, cho em về đi.”
Lục Mạn vò đầu cậu ta một cái: “Như vậy không tốt sao…”
Lục Minh Trầm khoát tay, ý bảo Lục Mạn có thể đi rồi. Tuy rằng tối hôm nay cậu ta rất muốn hỏi Lục Mạn vì ai mà uống nhiều rượu như vậy.
Đỗ Cận đưa Lục Mạn đến cửa, lấy tay sửa lại áo khoác cho Lục Mạn, cài nút bên ngoài lại: “Cái gì cũng đừng nghĩ nhiều, biết không?”
Lục Mạn nhìn ánh mắt Đỗ Cận, cô hơi gật đầu: “Được.”
Lục Mạn đi khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. Đỗ Cận nhìn hai má Lục Minh Trầm sưng lên: “Lại đây chút, tôi bôi thuốc cho cậu!”
Lục Minh Trầm ngoan ngoãn xích qua, đưa mặt ra.
Đỗ Cận nhìn mặt Lục Minh Trầm, trong nháy mắt có chút xúc động, thoáng một cái đã vài năm rồi. Còn nhớ rõ khi vừa mới biết cậu ta chỉ là chàng trai cao lớn, còn bây giờ thực sự đã như một người đàn ông.
Lục Minh Trầm biết Đỗ Cận khi còn trung học, lúc đó Đỗ Cận và Lục Mạn đã thi đậu đại học ở thành phố K. Nhà Lục Minh Trầm cũng ở thành phố K, cậu thường xuyên bị mẹ nhắc nhở đi hỏi thăm Lục Mạn, qua lại một hai lần, vì thế Đỗ Cận và Lục Minh Trầm liền biết nhau.
Sở dĩ gọi là Lục Tiểu Tam, kỳ thật cũng có nguyên nhân của nó. Lục Minh Trầm khi hồi trung học từng nói chuyện yêu đương với một đối tượng, đối tượng kia Đỗ Cận cũng biết, là bạn gái của lớp trưởng Đỗ Cận lúc ấy. Lớp trưởng này vóc người to lớn, cao một mét chín, nặng một trăm tám mươi cân.
Lục Minh Trầm liền trở thành kẻ thứ ba…Hơn nữa cậu ta cũng không biết tình huống bị đem làm kẻ thứ ba này. Khi biết được việc này Lục Minh Trầm hiển nhiên rất tức giận, tìm tên lớp trưởng đó đánh một trận, cậu ta đương nhiên không phải đối thủ của một mét chín, đến khi sắp bị lớp trưởng đánh đến tắt thở thì Đỗ Cận chạy lại ngăn cản, từ đó về sau Lục Minh Trầm đã có biệt danh Lục Tiểu Tam.
Lục Minh Trầm không quan tâm hư danh gì, chỉ là mỗi lần Đỗ Cận gọi cậu ta bằng tên này sẽ làm cậu ta nhớ đến cái ký ức đen tối đó. Cậu ta giận nhưng cũng không dám nói gì, tùy ý mặc kệ Đỗ Cận gọi như vậy…
“Đỗ Cận?” Lục Minh Trầm quơ quơ cái nhíp trên tay Đỗ Cận, cái nhíp kẹp miếng bông gòn đã sát trùng.
Đỗ Cận vội hoàn hồn: “Gì?”
“Chị của tôi bị làm sao vậy?” Lục Minh Trầm lấy cánh tay Đỗ Cận ra, nhìn vào mắt Đỗ Cận hỏi.
“Tôi cũng không biết…” Đỗ Cận chán nản buông cánh tay xuống: “Đúng rồi, làm sao cậu biết Kha Cẩm Minh?”
Ánh mắt Lục Minh Trầm mơ hồ, giả chết không chịu mở miệng.
“Tại sao cậu không nói gì?” Đỗ Cận nhìn Lục Minh Trầm, người kia trực tiếp