
Tác giả: Suly
Ngày cập nhật: 03:35 22/12/2015
Lượt xem: 1341807
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1807 lượt.
a tiểu cẩu thay đổi anh.”
Trang Hào không đáp lời, mà là móc điếu thuốc từ trong túi đưa tới: “Tới một điếu, mới mua hôm nay.”
Bàng Suất nhìn hai mắt: “Trung Hoa à? Có tiền?”
“Có tiền cái rắm, dùng để ra vẻ đấy.” Trang Hào đương nhiên đốt một điếu, nhẹ giọng nói: “Về sau trong nhà có tiền, tất cả đều để Hoa tiểu cẩu quản, tôi cũng yên tâm.”
Bàng Suất gật đầu nói: “Tôi thấy được, Hoa Kì quản tốt hơn anh.” Nói xong, Bàng Suất thò đầu ra nháy mắt với Hoa Kì: “Hoa tiểu cẩu, nhớ anh không?”
Vừa dứt lời, Bàng Suất liền bị Trang Hào cho một quyền: “Tôi còn ở đây, cậu dám đùa giỡn vợ tôi?”
“Cái người này, làm gì ghê thế?” Bàng Suất xoa cánh tay nói: “Quân tử động khẩu bất động thủ.”
“Tôi động thủ đấy.” Trang Hào lại cho hắn một quyền, Bàng Suất vừa cười vừa ngăn cản, đang lúc hai người gây không thể tách rời thì một chiếc BMW màu đen dừng sát ven đường, tiếp đó một bóng dáng quen thuộc từ trong xe đi xuống.
Đại Gia Vs Cô Vợ Nhỏ.
Trang Hào không có mời Chương Thỉ, y hoàn toàn là không mời mà tới. Phút chốc y từ trên xe bước xuống, không khí vui mừng liền trở nên nặng nề, phần nặng nề này chỉ chất chứa ở trong lòng mọi người, lòng dạ hiểu rõ, ai cũng không sảng khoái.
Trang Hào không đứng dậy, chỉ ngửa đầu nhìn hắn, trên mặt như có như không cười, nói một câu: “Đã tới.”
Chương Thỉ gật đầu một cái, đưa bao tiền lì xì lấy từ túi âu phục, lúc đưa tới nói: “Buôn bán thịnh vượng.”
Trang Hào không từ chối mà thu nhận, xoay tay lại đưa cho Hoa Kì: “Vợ thu.”
“Bàng Tứ gia nghiêm trọng rồi, hai chúng ta hình như không có đụng chạm gì đi?” Chương Thỉ cười ha hả nói.
Bàng Suất không nhịn được, rất nhanh buông quả đấm nói: “Chương Thỉ, mày đừng cho là bò lên được Hồng Ngũ thì tự cho rằng mình rất giỏi, nói cho mày biết, bọn Hồng Ngũ đều là những kẻ ăn tươi nuốt sống, mày bây giờ còn chỗ hữu dụng với gã, một khi vô dụng, kết quả của mày không cần tao nói đi?”
Chương Thỉ vẫn mỉm cười như cũ: “Cảm ơn Bàng Tứ gia nhắc nhở.”
Tính khí cứng rắn của Bàng Suất đánh vào vách tường mềm Chương Thỉ, dường như không có một chút tác dụng, lại có vẻ mình rất không phong độ. Ngay cả khi hắn hận Chương Thỉ, nhưng trong nội tâm vẫn hiểu rõ ràng hắn không có một biện pháp gì đối phó y.
“Bàng Suất, cậu trở về trước đi thôi, ngày nào đó tôi gọi điện thoại cho cậu.” Trang Hào lên tiếng cắt đứt cuộc đấu võ mồm của bọn họ.
Bàng Suất nương theo Trang Hào giải vây, nói: “Tôi đi đây, anh cẩn thận một chút.”
Trang Hào cười cười, đưa mắt nhìn Bàng Suất rời đi.
Bàng Suất vừa đi, Chương Thỉ thay thế vị trí của hắn, mặc tây trang hàng hiệu ngồi trên thanh sắt, lúc ngồi xuống lại lấy một hộp thuốc lá Thượng Phẩm từ trong tuối ra: “Đã rất lâu rồi không cùng nhau hút thuốc lá uống rượu.”
Trang Hào cười nói: “Đúng vậy.”
“Để Hoa Kì tránh đi một chút, tôi có vào lời muốn nói với cậu.” Chương Thỉ vừa nhen lửa vừa nói.
Trang Hào quay đầu lại liếc nhìn Hoa Kì, Hoa Kì cho là anh muốn mình đi, đang chuẩn bị đứng dậy lại nghe Trang Hào nói: “Vợ tôi không phải người ngoài, có lời cứ nói đi.”
Chương Thỉ lúng túng gãi gãi đầu: “Đã qua được cửa ba mẹ cậu?”
“Không có, còn chiến tranh lạnh.” Trang Hào không chút che giấu nói cho y.
Chương Thỉ ngậm lấy điếu thuốc, mắt nhìn phía trước nói: “Trang Hào, chúng ta còn là anh em chứ?”
“Lần trước không phải đã hỏi rồi sao?”
Chương Thỉ nhếch miệng: “Gần đây trí nhớ có chút suy thoái.”
“Đó là già rồi, nên nghỉ đi.” Trang Hào nửa đùa cười giỡn, thực tế là đang nói khách sáo ám chỉ y.
Chương Thỉ chép chép miệng, ngậm lấy điếu thuốc nói: “Còn nhớ rõ câu nói cũ, lên phải thuyền giặc đừng nghĩ xuống không, dù xuống, cũng không sạch sẽ được.”
Trang Hào duỗi thẳng hai chân, hai tay chống trên mặt đất: “Vậy thì làm tặc cả đời thôi.”
Nghe vậy, Chương Thỉ hé miệng mà cười cười: “Không có lựa chọn khác.”
Trang Hào thu lại nụ cười, dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc: “Tôi nghe Bàng Suất nói rồi, Hồng Ngũ người nọ không dễ chọc, phía trên có người chống, sau lưng cũng có người lót đường, ở bên cạnh người như vậy, có thể thoải mái sao?” Trang Hào chuyển mắt nhìn y.
Chương Thỉ vẫn cười như cũ: “Thoải mái hay không thoải mái cũng không phải là điều tôi có thể lựa chọn.”
“Hối hận không?” Trang Hào hỏi.
Chương Thỉ lắc đầu cười, lộ ra vẻ mặt không thể làm gì, tiện tay ném tàn thuốc, lúc đứng dậy nói: “Tôi đi, đại khái sẽ không tới thăm cậu nữa, bảo trọng, anh em.”
Trang Hào không giữ lại, vẫn nhìn chằm chằm y rời đi.
“Anh......” lúc này Hoa Kì mới dám ra tiếng.
“Hả? Thế nào?” Trang Hào quay đầu lại nhìn cậu.
Hoa Kì do dự một chút: “Anh có cảm thấy hôm nay Chương Thỉ không đúng lắm?”
Trang Hào bất đắc dĩ nói: “Chỉ sợ là có chuyện gì đi?”
“Hồng Ngũ đó là ai?”
Trang Hào không chút suy nghĩ nói: “Là hạng người vì tiền mà liều mạng.”
Loại người này đáng sợ nhất là, vì tiền, vì quyền, cái gì cũng có thể làm, bằng bất cứ giá nào, huống chi chỉ một cái mạng?