
Tác giả: Đường Thất Công Tử
Ngày cập nhật: 03:16 22/12/2015
Lượt xem: 1342013
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2013 lượt.
. Bây giờ ngươi định làm gì với ta?”
Hắn trầm ngâm một hồi nói: “Lúc đầu là do ta mê muội”.
Huyền Nữ nước mắt vòng quanh, nghẹn ngào nói: “Thượng tiên Tư Âm, xin người tác thành cho chúng ta, ta và Ly Kính tâm đầu ý hợp, hai người đếu là đàn ông, rốt cuộc, rốt cuộc vẫn không phải là hợp lẽ”.
Nhưng đời này bà đây ghét nhất bốn chữ “tâm đầu ý hợp”.
Ta nghiêm nét mặt, lạnh lung cười nói: “Thế cái gì mới là hợp lẽ, mới đầu làm loạn sau cùng vứt bỏ mới là hợp lẽ sao? Dụ dỗ người khác, phá hoại nhân duyên của người ta thì mới là hợp lẽ sao?”.
Khuôn mặt nàng ta trắng bệch, không nói nổi câu nào.
Lòng ta tan nát, vung tay áo thả bọn họ ra rồi đi. Với Ly Kính, thực sự đã hết rồi.
Khi ấy còn trẻ, xử lý sự tình chưa có kinh nghiệm biện bạch với họ về đạo lý hồi lâu, lãng phí rất nhiều nước bọt. Ta không hiểu rằng việc nên làm là mau rút đao chém loạn xạ, một đao lấy mạng hai người họ, để mình vui vẻ mới là hợp lẽ.
Ta lần đầu nếm trải tình yêu, đã gặp phải biến cố lớn đương nhiên sẽ đau lòng vô cùng. Hễ nghĩ tới Ly Kính và Huyền Nữ se chỉ luồn kim bắc cầu Hỷ Thước, kẻ ngốc nghếch vẫn là ta, chỉ biết đau lòng. Một mặt đau lòng vì thất tình, một mặt đau lòng vì đã gây nên đầu mối oan gia.
Những món đồ chơi không đáng tiền mà Ly Kính đem đến cho ta trước đây, đều trở thành tâm bệnh giày vò ta. Ta trằn trọc mất ngủ, đem bọn chúng ra đốt sạch, nhưng cũng khó mà gỡ ra được, chỉ có cách uống rượu. Cho nên ta say mèm một trận ba ngày dưới hầm rượu của núi Côn Luân.
Tỉnh dậy đã thấy mình đang dựa trong lòng sư phụ.
Mặc Uyên dựa lưng vào một vò rượu lớn, tay phải đang cầm một hồ lô rượu, tay trái giữ ta.
Nhìn thấy ta tỉnh lại, người chỉ nhăn mày, nhẹ nhàng nói: “Uống nhiều rượu như vậy, phải khóc được mới tốt, u uất kết tới tận tim phổi thì thật uổng cho chỗ rượu ngon này của ta”.
Cuối cùng ta ôm lấy chân người mà khóc một trận. Khóc xong, ngẩng đầu lên nhìn người: “Sư phụ, cuối cùng người đã xuất quan rồi, vết thương đã khỏi chưa? Có để lại thương tật gì không?”.
Người nhìn ta một cái, chỉ khẽ cười nói: “Vẫn còn tốt, không cần ninh ngươi làm canh tẩm bổ cho ta”.
Tình cảm của ta và Ly Kính khi ấy là một mối tư tình bí mật.
Các sư huynh đều cho rằng người ta yêu là Huyền Nữ, vì Huyền Nữ bị Ly Kính cướp đi nên mới sầu não, bi lụy như thế. Quả là rối tung rối mù.
Chỉ có sư phụ Mạc Uyên là nhìn rõ, xoa xoa tóc ta mà khẽ nói: “Đôi mắt của tên Ly Kính đó rất sáng, chỉ tiếc là ánh mắt không được đẹp”.
Sau khi Mạc Uyên xuất quan, liền nhận được thiếp mời của Đông Thần Huyền Minh.
Thượng thần Huyền Minh ở sâu phía bắc của Bắc Hoang, độc chiếm địa giới một vạn hai ngàn dặm của Thiên Bắc. Lần này sắp mở một pháp hội, đặc biệt sai sứ giả đến chờ dưới Côn Luân, cung kính mời Mặc Uyên đến đó đăng đàn giảng đạo.
Vì Mặc Uyên là con trưởng của Phụ Thần sáng thế, địa vị cao quý, đám thượng thần của bốn bể tám cõi mỗi khi khai hội pháp đạo đều khó tránh phải mời người.
Mặc Uyên cầm tấm tiếp liếc qua một cái, nói: “Giảng kinh dạy đạo thực lòng ta chẳng có hứng thú, nhưng ngọn núi mà Huyền Minh ở cũng có nhiều cảnh đẹp, Tiểu Thập Thất, ngươi cũng thu dọn cùng ta đi một chuyến”.
Ta liền vui vẻ đi về phòng gói tay nải.
Đại sư huynh đi theo vừa đi vừa nói, đến cổng còn nhắc nhở ta: “Trước đây sư phụ không dễ dàng nhận những thiếp mời tầm thường như thế này, lần này hẳn vì muốn đệ vui vẻ, mới dẫn đệ đi để giải tỏa tâm trạng, Thập Thất, sư huynh biết đệ trong lòng đau khổ, nhưng sư phụ cả ngày công việc bận rộn, giữa trăm ngàn bề bộn còn tranh thủ thời gian quan tâm đến đệ, quả thực rất lao lực. Đệ cũng lớn như vậy rồi, đương nhiên cần học cách làm thế nào để sư phụ khỏi bận tâm, đấy mới là đạo hiếu của kẻ làm đệ tử”.
Ta ấp úng gật đầu.
Ở Bắc Hoang bảy bảy bốn chin ngày, phần lớn thời gian ta đều rất tiêu dao vui vẻ.
Những lúc Mặc Uyên không giản kinh, thì ta lượn qua lượn lại ngắm núi non đồng bãi. Đến khi Mặc Uyên lên đài sen thì ta trà trộn trong đám thần tiên tham dự, ngồi cắn hạt dưa, ngủ gà ngủ gật.
Mặc Uyên xưa nay chưa từng có hứng thú với đạo pháp nhưng đã bàn luận thì cũng thao thao bất tuyệt, vì thế rất nhiều thần tiên đều đến tranh luận đạo pháp với người, đại loại về luân hồi tịch diệt, nhân tâm khó lường…… Mặc Uyên hết lần này đến lần khác đều thắng, thực sự khiến người ta phải sụt sùi.
Như thế, dường như ta đã vứt được chuyện Ly Kính ra khỏi đầu. Chỉ là mỗi khi đên về, khó tránh khỏi một đôi lần mơ thấy ác mộng.
Hội đạo pháp của thượng thần Huyền Minh đã diễn ra hết sức viên mãn.
Hội đạo pháp đã kết thúc. Mặc Uyên dẫn ta đến Bắc Hoang chơi them ba ngày, mới thu dọn quay về Côn Luân.
Lúc đó bọn ta lại nghe thấy tin nhị hoàng tử của Quỷ tộc lấy vợ. Hôn lễ diễn ra hết sức thoải mái, Quỷ tộc chúc mừng liền chín ngày.
Cung Đại Tử Minh và núi Côn Luân sớm đã tuyệt giao, đương nhiên là sẽ không được gửi thiếp mời. Chỉ là trong thư của đại tẩu gửi đến có nói, mẹ tẩu ấy cực kỳ hài lòng với hôn sự này, Huyền Nữ may mà có ta coi sóc.
Bạch Thiển ta cũng