Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tặng Em Một Đời Ngọt Ngào

Tác giả: Thập Tứ Lang

Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341223

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1223 lượt.

Oánh? Cậu đang nhìn gì vậy?"
Cô cũng ngó đầu ra ngoài cửa sổ, cửa hàng này xây trong thành phố, bên ngoài có một lối đi nhỏ, người đến người đi, cô nhìn rất lâu, cũng không nhìn thấy ai quen cả.
"A. . . . . ." Dương Tiểu Oánh lấy lại tinh thần, mở trừng hai mắt, "Hải Nhã, lúc nãy hình như tớ nhìn thấy Tô Vĩ, anh ấy từ bên tầng bên kia chạy xuống.”
Hải Nhã không khỏi sửng sốt, đợi đến lúc cô phản ứng kịp, thì người đã ở bên ngoài cửa hàng, đang đi xuống thang máy, nhìn khắp xung quanh để tìm kiếm.
Dương Tiểu Oánh đuổi theo luôn miệng giải thích: "Cũng có thể là tớ nhìn lầm á! Anh ấy mang theo một cô gái, không thể nào là Tô Vĩ chứ?"
". . . . . . Cô gái?" Hải Nhã mờ mịt nhìn cô.
Dương Tiểu Oánh lúng túng hơn: "Chưa chắc là anh ấy! tớ nhìn thoáng qua một cái, không thể khẳng định được.”
Hải Nhã im lặng trong chốc lát, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Vĩ, bình thường điện thoại vang hai tiếng là anh đã nhận rồi, thế nhưng lần này vang lên gần nửa phút, trong loa phát ra âm thanh nhắc nhở: "Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.” Cô không cam lòng tiếp tục gọi, trong loa nhắc nhở: “Thuê bao quý khách gọi đã tắt máy.”
Bởi vì thấy cô gọi điện tới, cho nên dứt khoát tắt máy? Đây là tình huống gì? Hải Nhã cứng người.
Dương Tiểu Oánh rất hối hận, cô chỉ nhất thời buột miệng nói Tô Vĩ đem theo một cô gái thôi mà? Cô kéo Hải Nhã về, luôn miệng nói: "Do tớ nhìn nhầm thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều!"
Hải Nhã lắc đầu một cái: ". . . . . . Là cô gái như thế nào?"
Dương Tiểu Oánh hối hận không thôi, ấp úng: "Tớ thật sự không nhìn rõ, thoáng cái đã đi rồi, hình như là tóc xoăn, dáng người không cao…”
Cô thật sự không dám nhìn vào mặt Hải Nhã, chỉ sợ Hải Nhã sẽ tức giận hoặc đau lòng, ai ngờ Hải Nhã rất bình tĩnh, cũng không nói gì. Trở lại tiệm bánh ngọt, cô tiếp tục cầm thực đơn nhìn, giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra vậy, loại yên lặng quỷ dị ngược lại khiến Dương Tiểu Oánh đứng ngồi không yên.
"Hải Nhã, cậu đang suy nghĩ gì vậy?" Dương Tiểu Oánh vừa xấu hổ lại buồn bực, "Thật đó, cậu đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ nhìn lầm thôi."
"Không có gì." Hải Nhã cười cười với cô, “Tớ muốn vị ăn xoài, cậu ăn gì?"
Cô không quen nhìn Hải Nhã bình tĩnh như thế này, cũng giống như cô đối với Tiểu Trần trước đây… cố ra vẻ bình tĩnh không tỏ ra cảm xúc của chính mình. Có đôi lúc cô cảm thấy bản thân rất hiểu rõ Hải Nhã, có đôi khi, cô lại cảm thấy cô chưa từng thật sự hiểu cô ấy. cuối cùng là cô ấy yếu đuối hay kiên cường? Cảm tính hay lý trí? Bản thân cô và Tiểu Trần gây gỗ với nhau, cô sẽ tìm một chỗ để trút hết, chẳng hạn như lén khóc, hoặc là lén lút giấu người bên cạnh, nhưng mà cô chưa bao giờ thấy Hải Nhã khóc thầm, Hải Nhã và người khác không hề giống nhau sẽ cực kỳ chống đối, loại chống đối này sẽ không tự chịu đựng đau đớn mà dùng một phương pháp khác điên cuồng giải tỏa.
Nói thật, Dương Tiểu Oánh có chút sợ Chúc Hải Nhã như vậy.
Lần này ra ngoài đi dạo phố, tất cả mọi người có chút tẻ nhạt, tùy tiện ở trong khu phố ăn chút gì đó, sau đó lên xe điện ngầm đi về, lúc này có lẽ là chưa đến chín giờ, mới vừa xuống đến nơi thì đã mưa, không những không mát hơn chút nào, mà ngược lại càng nóng hơn, trong gió còn mang theo mùi tanh đặc biệt của mưa, làm người ta buồn phiền lại càng thêm khó chịu.
Dương Tiểu Oánh ăn một bụng kem, sau đó lại tham ăn mua thêm mấy xâu thịt nướng, bây giờ lại bị khí nóng bốc lên khiến cả người không thoải mái, nhìn xung quanh để tìm nhà vệ sinh, khu vực công cộng ở con đường phía sau cách 10 phút, còn quán M KFC lại cách đó cũng rất xa, cô gấp đến mức xoay quanh, dứt khoát cầm một cuộn giấy đi vào chỗ tối trong một ngõ, dặn Hải Nhã: "Trông chừng hộ tớ, có người nhớ chạy đến báo tớ."
Hải Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ là con người có ba cái gấp, Thần Tiên cũng không còn biện pháp, cô theo lời đứng ở chỗ sáng, nhìn xung quanh, may ngõ này đã bị quy hoạch và chuyển đi nơi khác, xung quanh đây hầu hết các hộ gia đình đã chuyển đi, người bình thường cũng ít đến. Đợi gần mười phút, Dương Tiểu Oánh vẫn chưa thấy đi ra, Hải Nhã lo lắng hỏi: "Tiểu Oánh, cậu có xem không? Nếu không làm được, chúng ta đi bệnh viện xem một chút?"
không có người trả lời, Hải Nhã có chút buồn bực, cất cao giọng lại hỏi: "Tiểu Oánh? Cậu làm sao vậy?"
Vẫn không có ai trả lời, Hải Nhã đột nhiên có loại dự cảm xấu, đi đến chỗ đó, trước mắt chợt hoa lên, trong chỗ tối đi ra hai bóng người, là Dương Tiểu Oánh cùng một người đàn ông trung niên lạ không cao. cô ấy vẻ mặt hoảng sợ, quần cũng chưa mặc, cả người bị người đàn ông kia kéo vào trong ngực, trên cổ còn đặt một chiếc dao rọc giấy.
Hải Nhã hoảng sợ, cả người cũng cứng lại, chỉ nghe giọng nói khàn khàn của người đàn ông kia, hung hãn nói: "Ném điện thoại tới đây! Mau!"
Hải Nhã lập tức lấy di động để bên chân ông ta, run giọng nói: "Ông.... ông đừng xúc động! Điện thoại di động và ví tiền đều đưa hết cho ông!"
cô định đem ví ném qua bên đó, người đàn ông kia hung ác gầm nhẹ: "Đừng tới đây! Điện thoạ