
Tác giả: Thập Tứ Lang
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341216
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1216 lượt.
Tô Vĩ chợt ngồi dậy, cả người nặng nề nằm ở trên lưng cô, đem mái tóc dài đang ướt của cô vạch ra, đôi môi nóng bỏng nhẹ nhàng dừng trên cổ cô, giọng của anh nghe có chút mơ hồ: "Tiệm bánh ngọt, muốn lấy tên gì?"
Bờ môi của anh ươn ướt, Hải Nhã chỉ cảm thấy nhột, không kìm đươc cười lên: "Chưa, còn chưa nghĩ ra."
Tô Vĩ cười khẽ, bàn tay thật sâu dò vào trong T-shirt của cô, Hải nhã phát ra tiếng rên khẽ, chuyện quan hệ nam nữ, cô vẫn còn chưa quen, không thể nhanh chóng quen được, theo bản năng muốn ngăn cản tay của anh, nhưng ngăn lại phía trên lại không ngăn được phía dưới, trong chốc lát cả người cô đã mềm nhũn, lửa tình bị đốt lên toàn thân cô rã rời, cô không cách nào đè nén âm thanh của mình, chỉ có nhẹ nhàng cắn bờ vai của anh, run lẩy bẩy.
"Hải Nhã." Tô Vĩ để trán mình chạm vào trán cô, thở hổn hển gọi cô, “Tiệm bánh ngọt, gọi là Hải Nhã đi."
Cô thật sự nhịn không được muốn cười: "Không cần, rất kỳ."
"Ái (Yêu)Nhã? Luyến(Lưu luyến) Nhã? Mộ(yêu thích) Nhã?" Anh nhất định là cố ý, cố ý để khiến cô trở nên vui vẻ, cười không ngừng, cười đến mức mặt đỏ rực, những bộ quần áo vướng víu trên người không biết từ lúc nào đã biến mất.
"Tư (suy nghĩ) Nhã? Thương Nhã?" Anh vẫn còn tiếp tục, Hải Nhã buồn cười, còn muốn khóc, cuối cùng chỉ có cách ôm lấy anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Tô Vĩ, Em yêu anh."
Cô hình như chưa bao giờ nói với anh những từ này, ba chữ đơn giản mà phổ biến nhất, ở trên tiểu thuyết hay điện ảnh đều nói đến phát chán, mà giờ phút này cô lại không nhịn được nói ra, cô đã chia tay không biết rõ bản thân đau lòng hay vui vẻ, trước mắt hoàn toàn mơ hồ.
Anh ngừng một chút, chợt cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, giọng nói của anh chưa bao giờ dịu dàng như vậy: "Không phải sợ."
Hải Nhã không nhớ mình đã ngủ từ lúc nào, từ lúc chào đời đến nay lần đầu tiên cô cảm thấy thỏa mãn như vậy, con rối thoát ly khỏi sân khấu rực rỡ và lộng lẫy, bắt đầu chảy máu và thịt, cô cảm thấy mình dần dần trở nên hoàn chỉnh. Tình yêu điên cuồng và một tương lai tốt đẹp, mọi chuyện như vậy hai bên đều có lợi, cũng không phải chỉ dựa vào suy nghĩ lung tung của cô, mọi chuyện rối loạn cô dũng cảm đã chạm đến được. con đường sau này nhất định rất khó khăn, biết là sợ hãi nhưng vẫn kiên trì bước đi, đây là lớn lên, không sợ hãi chính là vì ngây thơ.
Cô cũng không biết mình ngủ bao lâu, cho đến khi có mùi thức ăn mê người bay đến, đem toàn bộ giấc mơ của cô đuổi đi, cô lúc này mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, rèm cửa sổ đã khép lại, gian phòng ánh sáng mờ mờ, trong phòng bếp truyền đến tiếng môi xào thức ăn và nồi nấu ăn va vào nhau, còn có mùi thơm đang lan tỏa.
Tô Vĩ đang nấu cơm sao? Cô nửa ngủ nửa tỉnh sờ về phía chiếc tủ đầu giường, tìm được điện thoại di động mở ra xem, đã mười hai giờ trưa rồi, hôm nay cô ngủ nướng rất muộn .
Hải Nhã vội vàng ngồi dậy, điện thoại di động nhắc nhở có một tin nhắn chưa đọc, mở ra lại phát hiện là Dương Tiểu Oánh gửi đến, lòng của cô đột nhiên chìm xuống, nhớ đến ánh mắt không hiểu xem lẫn chán ghét của Dương Tiểu Oánh đêm qua, cô lại có cảm giác không dám nhìn nội dung tin nhắn.
Nhưng mà ngoài dự đoán của cô, Dương Tiểu Oánh nhắn tin rất đơn giản, chỉ có bảy chữ: "Hải Nhã, ngày hôm qua xin lỗi."
Cô bật cười, trong lòng có một loại ấm áp và cảm động, nhìn đi, cô cũng không phải hoàn toàn bị thế giới vứt bỏ.
Cô lập tức trả lời: "Không sao, buổi chiều đi làm gặp, đừng đến muộn."
Rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời của Dương Tiểu Oánh là một icon tươi cười, tâm tạng của Hải Nhã rất tốt, mặc quần áo tử tế xuống giường kéo màn cửa sổ ra, ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng không keo kiệt chút nào rải đầy gian phòng, hôm nay là một ngày nắng gắt.
Giống như là nhận thấy được cô đã thức dậy, giọng nói của Tô Vĩ vang lên ở trong phòng khách: "Hải Nhã, chuẩn bị ăn cơm."
Hải Nhã nhanh đi phòng tắm rửa mặt, cô quả nhiên đã quen được nuông chiều từ bé, ngủ nướng không nói, còn để Tô Vĩ nấu cơm cho cô, xấu hổ xấu hổ.
Đồ ăn tiêu chuẩn ba món mặn một món canh, nấm Khẩu Bắc măng tây, thịt bò nấu với cà chua, rau trộn rong biển, còn có một bát canh mướp nấu với hải sản, cách bài trí vẫn không ổn lắm, nhưng cũng coi là phong phú. Hải Nhã vừa ăn, vừa lúng túng bày tỏ: "Cái đó. . . . . . Lần sau, lần sau có cơ hội để em làm cơm nhé."
Tô Vĩ cười không nói lời nào, tâm trạng của anh hình như thật rất tốt, từ tối hôm hôm qua sau khi nói với cô về chuyện mở tiệm bánh ngọt, mặc dù không nói nhiều, nhưng thái độ rất dịu dàng, số lần cười cũng nhiều hơn.
"Anh hôm nay không ra ngoài à?" Hải Nhã hỏi, anh bình thường rất ít khi ở nhà đợi.
"Chiều đi xem địa điểm." Anh uống một hớp canh.
Địa điểm? Hải Nhã sửng sốt một chút, không hiểu.
Tô Vĩ giọng nói bình tĩnh: "Nơi để mở tiệm bánh ngọt Hải Nhã."
Mặt của cô đỏ lên, trong lòng vui vẻ khó nói nên lời, ngập ngừng rất lâu: "Đừng kêu cái tên này. . . . . ."
"Hôm nay trở về túc xá sao?" Tô Vĩ đột nhiên hỏi, hình như còn có một ít ý xấu ẩn trong lời nói.
Hải Nhã trên mặt đỏ mặt còn chưa có hết, anh nó