
Tác giả: Thập Tứ Lang
Ngày cập nhật: 02:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341132
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1132 lượt.
t viện, bà liền gặp dì Thẩm bàn chuyện hai đứa đi du học. Dì Thẩm hình như cũng không hứng thú lắm, trả lời qua loa: "Thư Lâm, học xong đại học ở trong nước mới đi du học, bọn tôi đã tính toán rồi, để nó học xong đại học trong nước tốt nghiệp đến nước Anh học nghiên cứu sinh."
Mẹ cô bị dì ấy nói mấy câu qua loa như vậy chặn lại, nhất thời cũng không tiện nói gì, ngược lại dì Thẩm lại cười khách sáo: "Nhã Nhã tính ra nước ngoài học Đại Học à? Đi nước anh cũng rất tốt, chú Đàm có bạn học ở anh, có thể chiếu cố con bé."
Mẹ cô lúng túng lắc đầu: "Con bé nói muốn đi nước Mĩ."
"Nước Mĩ không tệ, tư tưởng tự do." Dì Thẩm cười nói
Mẹ cô nghe thế nào đều cảm thấy trong lời nói của dì ấy có ý gì đó, Hải Nhã và côn đồ yêu nhau đã trở thành vết nhơ cả đời này người nhà họ Đàm sẽ không quên, cái gì mà quan niệm tự do? Ý nói Hải Nhã không đứng đắn sao? Mẹ cô trong lòng cũng có chút giận, một vừa tức giận Hải Nhã không có tiền đồ, một tức giận nhà họ Đàm trở mặt quá nhanh, aizzz, trên đời này thiếu gì đàn ông có gia cảnh tốt, chẳng lẽ bọn họ còn níu chặt lấy Đàm Thư Lâm không buông sao?! Hải Nhã xinh đẹp như vậy, không chừng về sau có thể gặp được một người đàn ông tốt hơn gấp trăm lần!
Mẹ cũng không nhắc đến chuyện giữa cô và Đàm Thư Lâm nữa. Đàm Thư Lâm đột nhiên từ ngoan ngoãn nghe lời con nhà danh giá trong mắt bà biến thành đứa trẻ con nhà giàu thất thường, khuyết điểm gì cũng xuất hiện.
Thu xếp xong chuyện của Đàm Thư Lâm, Chú Đàm và gì Thẩm tiến hành mua vé máy bay về nhà, thậm chí không đợi cha mẹ Hải Nhã, cha đối với chuyện lần này cảm thấy rất lúng túng, mẹ đem đại khái ý của gì Thẩm nói cho ông, ông lại tức giận với Hải Nhã một trận, vậy mà nổi giận cũng vô ích, Hải Nhã nếu là ở lại trong nước đại học đợi đến khi tốt nghiệp, bọn họ cũng không yên tâm, ở thành phố này một mình, không ai quản nó, ai biết nó cùng tên côn đồ kia lại dính vào nhau lúc nào? Lại không thể dẫn nó về nhốt trong nhà, có lẽ nên để nó đi du học, ở nước ngoài rèn luyện mấy năm, mở rộng tầm mắt, hiểu biết nhiều hơn.
Vì cảm ơn Dương Tiểu Oánh đem mẹ Hải Nhã đến bệnh viện, cha mẹ cô tìm một ngày mời cô ấy đến một khách sạn sang trọng ăn cơm.
Trò chuyện một lúc, hình như phát hiện Dương Tiểu Oánh không phải là con của một gia đình giàu cô, cả ngày lẫn đêm đi làm bên ngoài, hình như vẫn còn làm việc ở KTV, sau khi đưa Dương Tiểu Oánh
về kí túc xá xong, mẹ kéo Hải Nhã lặng lẽ nói: "Về sau quá thân với con bé, một mình ở bên ngoài kiếm sống, con chính vì quá thân thiết với những người này, nên mới bị hư đó!"
Trong mắt mẹ, Hải Nhã trước kia đủ tư cách làm một thục nữ phải là, da trắng, bởi vì không bao giờ phải làm việc bên ngoài trời nắng, váy vĩnh viễn không thể ngắn quá đầu gối, quá ngắn có vẻ không đứng đắn; tóc phải theo quy củ buộc lên hoặc là bới lên, tóc tai bù xù lộn xộn lung tung phổ biến hiện nay, không phải là hành vi của một thục nữ.
Bà cau mày nhìn Hải Nhã hôm nay mặc T-shirt cùng váy jean ngắn, lộ ra hai chân dài trắng mịn, không nhịn được lấy tay nắm tóc cô: "Con nhìn xem con đi, mặc thứ gì! Đôi chân lộ hết, cho ai nhìn đây? Tóc rối như vậy, con càng ngày càng không ra bộ dáng gì cả, chả trách dì Thẩm nhìn con đã thấy chướng mắt!"
Hải Nhã ôn hòa cười: "Mặc như vậy rất mát mẻ."
Mẹ trừng mắt nhìn cô:"Cởi hết sẽ càng mát hơn đó!"
Bà thấy Hải Nhã chỉ hơi hơi cười, dáng vẻ không để ý, cùng trước kia rất khác nhau, trong lòng rốt cuộc vẫn còn có chút lo lắng, có lời muốn nói, nói nhiều không tốt, bà chỉ có thể nhẹ nhàng đụng cha một cái, để cho ông nói mấy câu.
Cha cúi đầu hút thuốc lá, không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu, mới thở dài: "Nhã Nhã, con quyết định đi nước Mĩ thật sao, bên nước anh có bạn chú Đàm. Đất khách quê người, nhiều người chăm sóc con, chúng ta cũng yên tâm."
Hải Nhã trả lời rất nghiêm túc: "Con muốn thử cố gắng một lần, xem bản thân có thể làm đến mức nào"
Cha cô hiếm khi vui mừng gật đầu, vẻ mặt có chút phiền muộn: "Chuyện lần này....Azz, dựa vào trời dựa vào đất dừa vào người, không bằng dựa vào chính mình, con có thể hiểu đạo lý này thì quá tốt. Hai ngày nữa cha và mẹ của con phải về, bảng thành tích ở trường cấp ba cha mẹ sẽ giúp con chuẩn bị, con cũng không cần ở chỗ này quá lâu, tháng 10 còn phải đi singapore, làm thủ tục ở trường nhanh một chút, về nhà còn rất nhiều thủ tục cần con làm."
Nói xong, ông lại nhìn chằm chằm Hải Nhã, từng chữ từng chữ từ từ nói: "Về phần tên côn đồ kia, trong khoảng thời gian này, chúng ta tạm thời tin tưởng con sẽ đem quan hệ với nó giải quyết xong. Nhã Nhã, con đã trưởng thành, cha mẹ sẽ không dùng tư cách người lớn để ép buộc con nữa, tin con thêm một lần, hi vọng con không để cho chúng ta thất vọng."
Khóe môi Hải Nhã cong lên, yên lặng gật đầu.
Mẹ nhìn mãi vẫn chưa nói đến vấn đề chính, không khỏi sốt ruột: "Ông xem bộ dáng tự do phóng túng của nó xem! Phải về thì ông về đi! Tôi dù sao cũng muốn ở lại!"
Cha cau mày: "Làm loạn cái gì?! Bà nghĩ còn là đứa trẻ ba tuổi à? Chuyện gì cũng cần bà canh chừng! Đứa bé thậ