
Tác giả: Fressia Phan
Ngày cập nhật: 03:07 22/12/2015
Lượt xem: 134277
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/277 lượt.
tiêu khiển! Biến thái quá thể luôn!
Xong xuôi mấy việc lặt vặt, hắn bảo phu thuyền tấp vô bờ. Tiếp tới, hắn kéo tay Lăng Lam theo, mặt cực hí hửng như dẫn tình nhân đi chợ Tết khiến nàng phải thấy quái gở. Chẳng hiểu sao dạo này tên hoàng đế đểu giả này phởn thế? Uống xuân dược quá liều hóa thằng thần kinh rồi chăng?
Hắn hăm hăm hở hở dẫn nàng đến hàng trang sức, mua tóc giả, xiêm y nữ nhi, son phấn rồi cũng hăm hở không kém kêu nàng thay khiến Lăng Lam tá hỏa:
- Không! Sao người quái gở bệnh hoạn thế? Ai lại muốn xem thái giám giả gái trông như thế nào?!!
- Hử? Kẻ nào mới tối qua còn vỗ ngực đôm đốp hét tướng: “Quân tử nhất ngôn. Tứ mã nan truy” hử?
- Vớ vẩn. Quân tử nào ở đây? Chỉ có Người tự xưng là “quân tử”, chẳng phải nô tài vẫn tự xưng “tiểu nhân” riết đó thôi!
- Ô hay sao vui tính thế được nhỉ?!!- Càn Long tức ói máu, rút bội kiếm ra kề vào cổ nàng đe dọa.- Thế bây giờ TIỂU NHÂN có chịu làm không để QUÂN TỬ là ta còn biết đường mà múa kiếm nào!!!!
Lăng Lam e sợ nhìn ánh mắt dữ tợn của Càn Long. Hình như tên này ăn phải bả điên, trêu vào hắn thêm chút nữa là hắn lấy mạng nàng thật. Gặp mẫu thân sớm như vậy nàng đâu có muốn.
Vậy là Lăng Lam đành miễn cưỡng gật đầu, nhận lấy xiêm y nữ nhân từ tay hắn trong tủi nhục đi thay. Đợi đấy ác nhân! Sẽ có ngày nàng cho hắn trả giá!
Đã từ lâu lắm rồi, Lăng Lam chán ghét việc phải nhìn mình trong gương. Bởi khi nàng nhìn vào gương, nàng sẽ mong ước trở về thân phận nữ nhi, với xiêm y thêu hoa gấm, với những cây trâm bạch ngọc tinh khôi,… Nhưng nàng lại không thể, nàng phải trả thù cho mẫu thân, nàng phải đứng trước gương với bộ dạng của một tên tiểu thái giám trán nhẵn bóng trơn tru không sợi tóc, nàng chẳng thể cài trâm lên mái tóc ấy cũng chẳng thể vấn nó theo kiểu tóc thượng thời. Nàng bất lực với nó, mỗi lần nhìn vào cái đầu trọc của mình, Lăng Lam chỉ chực rơi lệ. Nàng chỉ biết căm ghét phong tục người Mãn, tại sao họ không chịu để tóc bình thường như nam nhân người Hán mà lại cứ thích cạo đi như thế? Để tránh nóng trong ngày hè oi bức sao? Hay để chứng minh tâm tư họ cực kì muốn quy y cửa Phật?
Giờ phút này đây, sau bao nhiêu năm trời làm thái giám, nàng lại thấy mớ tóc giả trước mặt mình thật quá phiền phức, chẳng biết phải đội như thế nào, và chẳng biết đâu là đằng trước, đâu là đằng sau. Nhân gian quả là điên khùng, tại sao lại có người bán tóc mình để người khác làm thành tóc giả cơ chứ? Mà lần này trở về thân phận nữ nhi cũng chẳng phải nàng tự nguyện, việc gì phải công phu trang điểm phấn son hay đội mớ tóc đúng cách cho Càn Long xem cơ chứ?
Lăng Lam chụp đại mớ tóc lên đầu, dậm dậm phấn son trát lòe loẹt như nàng hề rồi làm tóc rối tung lên như kiểu tóc của mấy gã ăn mày rồi khoác xiêm y nữ nhi ra ngoài bộ áo nam nhân nàng đang mặc. Lăng Lam ung dung bước ra ngoài trước con mắt sững sờ của Càn Long.
Hắn nhìn nàng xém chút muốn lọt con ngươi ra ngoài. Quái nhân hay sao? Vốn biết nhan sắc nàng chỉ xếp vào dạng bét hoàng cung nhưng khi Lăng Lam tự bôi xấu mình lại càng khiến dung nhan ấy… không ngửi được. Hắn thở một cái dài thườn thượt, tiến lại gần cùng cái khăn ướt, túm lấy cằm nàng và lau sạch phấn son đi, miệng làu bàu đe dọa:
- Ngươi định trêu ngươi ta đó hả?
- Nhưng mà tóc giả ngứa ngáy!- Nàng giậm chân bực tức rồi đưa tay gỡ luôn mớ tóc giả xuống, gãi gãi cái trán trọc lóc khiến Càn Long nhìn nàng mà dở khóc dở cười: Gương mặt mĩ nhân, xiêm y diễm lệ, mỗi tội có cái trán hói…
Hắn nhanh như cắt cướp lấy bộ tóc giả chụp lên đầu nàng, mắt phượng lóe lên ý gian xảo quỷ quyệt:
- Ngươi mà không nghe lời, ta sẽ trói ngươi lại bán cho tú bà ở kỹ nam viện!
Nghe tới đó là Lăng Lam không vùng vẫy nữa, nàng ngoan ngoãn ngước mắt nhìn hắn, hai bàn tay nhỏ nhắn xếp lên nhau y hệt thục nữ:
- vậy chẳng hay công tử đại nhân muốn đi đâu?
Thấy thái độ hiền thục của nàng khiến hắn hí hửng ra mặt, lồng những ngón tay nhỏ bé của nàng xiết chặt vào ngón tay mình rồi chậm rãi ung dung bước.
“Tên này điên rồi!”- Lăng Lam thầm nghĩ rồi đầu bắt đầu tính kế, hay nhân dịp này dùng mĩ nhân kế dụ dỗ hắn, đợi lúc không đề phòng rồi đâm như hoạch định?
Hàng loạt kế hoạch xuất hiện trong chiếc đầu bé xinh khiến nàng vẻ mặt cực đăm chiêu, đưa móng tay lên miệng cắn, lập tức bị Càn Long nhẹ gõ quạt vào tay:
- Mỹ nhân cắn móng nhìn rất xấu! Ngươi sẽ khiến ta mất mặt!
- Vậy thì người kiếm mỹ nhân khác mà dẫn theo! – Lăng Lam gắt, giằng tay khỏi tay hắn rồi tung tẩy đi phía trước. Đi vài bước là lại sáp vào hàng quán, lóa mắt bởi những món đồ lấp lánh lạ mắt. Nhân lúc chủ hàng không để ý, nàng mắt la mày lém liếc ngang liếc dọc quan sát rồi nhón lấy một món, giấu nhẹm vào ống tay áo. Càn Long xấn xổ tiến tới, bắt quả tang nàng tại trận, trả ngân lượng cho chủ hàng rồi lôi xềnh xệch nàng đi.
- Sao ngươi lại bỉ ổi vô liêm sỉ tới thế được nhỉ?- Hắn quát nàng, lòng dâng lên mặc cảm nhục nhã thay cho Lăng Lam. Nhưng bản mặt nàng lúc này không hề có c