Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thái Hậu Mười Lăm Tuổi - Phần 2

Thái Hậu Mười Lăm Tuổi - Phần 2

Tác giả: Trà Hoa Cúc

Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015

Lượt xem: 134556

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/556 lượt.

Đáng ghét! Vì cái gì mà sau khi tiến thêm một bước quan hệ với nam nhân này nàng lại bất giác chua xót mà rơi lệ? Mình thực là càng ngày càng vô dụng!
Thấy nàng còn khóc lớn hơn, Phượng Dật lòng đau như dao cứa, ôm chặt lấy nàng, ôn nhu an ủ:
“Xuân Yến, thực xin lỗi. Ta sai rồi. Ta cam đoan sẽ không bao giờ nghi ngờ nàng lung tung, được không? Nàng đừng khóc nữa được không?”
“Không được, không được!” Xuân Yến giãy hờn như đứa trẻ, nàng gào lên: “Ta không quan tâm ngươi nghĩ cái gì. Chúng ta không quan không hệ, ta cũng không phải cái gì của ngươi! Ta muốn đi, ta lập tức sẽ đi!”
“Không – chuẩn!” Phượng Dật nhấn mạnh hai tiếng này. “Đời này, ngoại trừ ở bên cạnh ta, nàng đừng mơ tưởng đi đâu!”
Lại một phen kịch liệt…
Sau một nụ hôn dài tới năm phút, rời ra được rồi, cả hai đều thở hụt hơi mặt đỏ như lá phong mùa thu.
“Phượng Dật, ngươi có ý gì?”
Xuân Yến tức giận trừng mắt nhìn hắn, khí tức còn chưa hạ Phượng Dật đã ôm lấy nàng dụi vào ngực mình.
Xuân Yến vừa định giãy ra đã nghe thấy tiếng Phượng Dật khép nép cầu xin:
“Xuân Yến, ta xin nàng, đừng bao giờ nói lại những lời đó nữa được không? Nàng biết không, mỗi lần nghe nàng nói câu ấy tâm ta lại bị xé một chút. Lúc này nó đã nhuốm đầy máu.”
Xuân Yến ngẩn ra…
“Ta nhận, là ta không đúng! Là ta hồ đồ! Nhưng chỉ là ta quá yêu nàng!” Ôm chặt lấy nàng, Phượng Dật nói như đang nói với chính mình. “Hôm qua không phải ta cố ý theo dõi nàng. Vốn ta chỉ là muốn cùng nàng ra ngoài cung dùng cơm trưa, nhưng Lục Ngọc Thu Dung lại nói nàng đã ra khỏi cung. Thực ra ta cũng biết nàng thường xuyên ra khỏi cung tìm Xuân Hoa, nhưng đau khổ chờ đợi trong cung suốt một canh giờ, thật sự là nhớ nàng nhịn không nổi ta mới quyết định ra ngoài tìm nàng. Vốn nghĩ rằng gặp nàng rồi ta sẽ vô cùng vui mừng, nhưng ai biết tới quán rượu các nàng thấy Tiết Minh đứng trước cửa phòng của nàng, nàng và hắn lặng lẽ đứng đối diện nhau thật lâu. Sau đó, dường như cảm thấy được ánh mắt của ta, Xuân Hoa đóng cửa lại. Ta chỉ nghe được tiếng lách cách loạn xạ trong đó, sau đó nàng nước mắt lưng tròng chạy vội ra, Tiết Minh theo ngay sau đó vẻ mặt đầy lo lắng. Nhìn thấy vậy, ta ghen ghét dữ dội, giận dữ phẩy tay áo bỏ đi. Quay lại cung, ngẫm lại, ta lưu luyến si mê nàng là vậy, ta không khỏi cảm thấy chính mình thực buồn cười. Ta nghĩ nên tìm nữ nhân khác chặt đứt suy nghĩ về nàng là tốt nhất!”
Dừng một chút hắn tiếp:
“Nhưng ai ngờ, giằng co với Đức phi nửa canh giờ ngay cả nửa điểm dục vọng với nàng ta ta cũng không có, trong lòng trước mắt đều chỉ có nàng. Sau đó, ta cũng đang muốn kêu nàng ta trở về thì thấy nàng cầm dao chạy tới.”
Nghe hắn nói, lòng Xuân Yến khẽ nhích, khe khẽ ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn hắn he hé nói:
“Ngươi…”
Phượng Dật buông một bàn tay lau nốt vệt nước mắt còn chưa khô nơi khóe mắt nàng, ôn nhu dỗ dành:
“Xuân Yến, đừng khóc, được không? Ta thừa nhận, đều là ta sai. Nàng đừng tức giận, đừng nói rằng sẽ rời xa ta nữa được không? Ta thật sự chịu không nổi!”
Ta…” Xuân Yến cắn môi, nhẹ nhàng đáp: “Ta chỉ là… đêm đó ngươi nói làm tâm ta loạn không biết nên thế nào cho phải, mới nghĩ đi tìm Xuân Hoa kể cho nàng nghe, xin lời khuyên, thật sự phải đi ra ngoài tìm Hắc Vô Thường! Hơn nữa, hôm qua, trong sương phòng, chúng ta cũng không làm gì hết!”
“Ta tin nàng!” Phượng Dật nhìn thẳng vào ánh mắt nàng tình cảm dặn dò: “Nhưng từ nay về sau cũng không được quá thân cận với hắn.”
Câu nói sau kia cũng quả là độc đoán ngang ngược, gần như là mệnh lệnh cho nàng.
Xuân Yến nhịn không được phì cười! Thật đúng là lời sau dẫm lên chân lời trước mà, còn nói tin tưởng nàng, rõ ràng vẫn còn đang ghen!
Bất quá… Thật sự là rất đáng yêu!
“Chỉ sợ người ta đã biết thân phận của ta rồi cũng không dám có ý gì!” Nàng có ý ngây ra lộ một tia buồn bã.
Phượng Dật nghe ra hương vị trong đó, ôm nghiến lấy nàng nhìn chằm chằm như cảnh cáo:
“Hử? Nàng luyến tiếc?”
Xuân Yến cười khẽ, đấm đấm hắn nguýt:
“Vậy còn ngươi? Đừng quên, hậu cung của lão nhân gia ngài còn có hai vị phi tử Hiền phi Đức phi, còn có ba ngàn giai nhân tài mạo song toàn đang ngồi chờ ngài yêu thương che chở đó! Chỉ sợ một mình ta nho nhỏ không thỏa mãn được khẩu vị của ngài.”
“Nàng đừng có trêu ta nữa!” Phượng Dật cười mếu máo khổ tới không thể khổ hơn. “Sau chuyện tối qua ta đã hoàn toàn hiểu được: Đời này ta nhất định chết trong tay nàng. Nữ nhân khác để cho các nàng đứng nhìn ta đi!”
“Thật vậy chăng?” Xuân Yến nửa tin nửa ngờ nhìn hắn. “Người ta đều là đại mỹ nữ tài mạo song toàn đó, hơn ta nhiều.”
“Nhưng ta cố tình thích nàng!” Phượng Dật cười nhẹ: “Theo ta thấy nàng mới là nữ tử xinh đẹp nhất tài giỏi nhất trên đời này!”
“Ngọt hơn mật!” Xuân Yến nhăn nhăn cái mũi, giọng nói thêm phần oán hận. Một lòng vẫn không thể tránh né được lời ngon tiếng ngọt của hắn đả động tới. Dù sao, trước tình yêu, nàng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường mà thôi.
Phượng Dật cười nhạt, ôm nàng, dán cái má vào má nàng, tận hưởng chút thời gian quý báu được ở bên n