
Tác giả: Trà Hoa Cúc
Ngày cập nhật: 04:08 22/12/2015
Lượt xem: 134561
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/561 lượt.
hau này.
“Xuân Yến, nàng nói xem, nếu tối qua ta lâm hạnh Đức phi, nàng sẽ thực sự cung hình ta sao?” Không biết bao lâu sau Phượng Dật mới đột nhiên nhớ lại chuyện này, hấp háy hỏi thử.
“Đương nhiên!” Xuân Yến đẩy hắn ra, nói như chém đinh chặt sắt, ngữ điệu vạn phần đáng tin. :Nếu ngươi dám làm loạn cùng nữ nhân khác, ta nhất định sẽ tự tay cung hình ngươi!! Ta hận nhất là nam nhân không chung tình!”
“Bất quá,” nàng nhướn nhướn mày đắc ý dào dạt, “Đây chỉ là bước đầu tiên thôi.”
Bước đầu tiên? Nói vậy còn có bước tiếp theo sao? Phượng Dật không ngại học hỏi kẻ dưới:
“Vậy xin hỏi bước thứ hai là gì?”
“Bước thứ hai hả?” Xuân Yến thần thần bí bí cười cười nhìn hắn, nhẩn nha khai kim khẩu “Sau đó, ta sẽ đi tìm mười tám nam nhân, trước mặt ngươi, mỗi ngày biểu diễn đông cung đồ sống cho ngươi xem!”
Lời này mới dứt, mặt Phượng Dật tái mét.
“Không chuẩn! Ta không chuẩn bất kỳ nam nhân nào ngoài ta động vào nàng!” Hắn ôm nàng hét lớn.
“Chỉ cần ngươi động vào nữ nhân khác, ta sẽ dám tìm nam nhân khác!” Xuân Yến ngẩng cao đầu ưỡn ngực đệ hải minh sơn. “Nếu không tin, ngươi cứ thử xem.”
“Không, không thử…” Phượng Dật vội lắc đầu. Đánh chết hắn cũng không thử. Giáo huấn mới rồi đã đủ khắc cốt ghi tâm, còn lâu hắn mới dám thử lần thứ hai!
“Tốt nhất ngươi đã nói thì phải giữ lời.” Xuân Yến cười tủm tỉm. “Ta đây ưu điểm gì cũng không có, chỉ có duy nhất một ưu điểu, đó là đã nói là làm.” Giọng nói nàng ôn tồn bình thản khiến cho tóc tai người nghe dựng ngược.
Phượng Dật nhìn lúm đồng tiền ngọt lịm của nàng, cảm thấy trước mặt tối đen.
Ông trời ơi. Rốt cuộc hắn đã yêu phải nữ nhân gì đây! Bây giờ hắn hối hận có được không?
Tác dụng của tiên hoàng
Ngự thư phòng! Một nam một nữ song vai ngồi. Nam tử khẽ vung bút, lặng lẽ bắt tay vào phê chuẩn tấu chương. Nữ tử ngồi bên cạnh, nhanh tay phân loại chồng tấu chương trên bàn, vừa vặn nhịp nhàng đưa tới tay nam tử.
“Xuân Yến.” Đột nhiên nam tử dừng bút, nhìn con ong chăm chỉ bên cạnh vẫn không ngơi tay.
“Hử?” Nữ tử ngừng tay tròn vo mắt nhìn hắn không hiểu.
Nam tử khép tấu chương trong tay lại:
“Còn có chỗ này… còn chỗ này…”
Một bên cẩn thận giải thích tỉ mỉ, một bên nghiêng tai lắng nghe, mỗi khi có một sai lầm nhỏ xíu nào đó được vạch ra, nam tử lại gật gật đầu liên tục, thi thoảng lại nhìn về khuôn mặt nghiêng nghiêng của nữ tử, hai mắt sáng lên kính nể.
Còn nữ tử vẫn tập trung nói, dường như không thấy ánh mắt của hắn.
Nói xong, đưa bản tấu lại cho nam tử, nàng xoay người làm nốt công việc còn dở dang.
Ngắm nhìn thân ảnh yểu điệu, lòng Phượng Dật xốn xang, nhẹ nhàng gọi:
“Xuân Yến.”
“Hử?” Xuân Yến quay đầu nhìn hắn. Còn chuyện gì nữa?
“Năm nay phương Bắc lại tăng được lương thực, dân chúng đều sống vô cùng tốt.” Phượng Dật thản nhiên nói một câu không đầu không cuối chẳng liên quan.
Xuân Yến cũng sửng sốt, không hiểu ý hắn muốn nói gì, cũng cười cười hỏi cho có lệ:
“Vậy à?”
Nàng không hiểu ý mình sao? Phượng Dật nhíu mày giải thích:
“Xuân Yến, nghe nói năm đó hồng giang nạn úng, mấy trăm ngàn mẫu ruộng tốt bị hủy, hơn vạn dân không có nhà để về, quan lại triều đình phái đi trị thủy đều bó tay quay về. Ngay khi tất cả đều thúc thủ vô sách, thì nàng kịp góp lời đưa ra phương pháp trị thủy cải tiến, sửa lại dòng chảy dẫn hồng thủy vào biển lớn, mới đẩy lui được cơn hồng thủy, giải cứu vạn dân trong cơn nước lửa. Vì thế, dân chúng phương Bắc vô cùng biết ơn nhớ mãi không quên. Nghe nói họ đang tính đóng góp xây cho nàng một kim điện cung phụng đó.”
”Khụ khụ khụ khụ khụ…” Một hồi ho khan kịch liệt, Xuân Yến ôm ngực nhìn hắn không thể tin. “Ngươi… ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa?
“Dân chúng phương Bắc đang định xây miếu thờ dựng tượng vàng cho nàng để cúng bái, cảm tạ đại ân đại đức của nàng năm đó.” Phượng Dật kéo nàng ngồi lên đùi, nhẹ nhàng vỗ vỗ má nàng mà ôn tồn giải thích.
Có cần phải hưng phấn tới mức đó không! Xem nàng như thần phật. Lòng hắn nổi lên một trận ghen tị với khả năng và sự thông minh của nàng.
Xuân Yến chớp chớp mắt mấy cái. Nàng không có nghe sai?
“Không - muốn.” Giây tiếp theo, nàng muốn khóc ròng.
Tượng vàng! Nghe được sao? Tượng Vàng đó! Đánh chết nàng cũng không muốn!
Thứ nhất, nàng tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là kinh nghiệm trị thủy mấy ngàn năm Trung Hoa tích lũy lại mà thôi, dùng lần này lại bị mang nhân nghĩa lớn như thế, trong lòng thấy không ổn chút nào. Thực sự là chịu không nổi lễ lớn như thế, nàng sẽ giảm thọ mất!
Thứ hai, đó là vàng đó. Một khi bày ra rồi không phải là hũ mật gọi bọn đạo chích lừa gạt sao? Nàng cũng không mong một ngày nào đó, chính mình, sau một thời gian lưu lạc cuối cùng chết oan uổng.
Thứ ba, chịu người cung phụng. Có nghĩa là mãi mãi trường tồn. Nói cách khác, tượng của nàng cứ như thế sừng sững giữa trời ngày này qua đời khác, dần dần bị các thành phần trong không khí ăn mòn. Chỉ cần tưởng tượng tới chính mình, sau vài trăm năm nữ