80s toys - Atari. I still have

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Thâm Sơn Có Quỷ

Thâm Sơn Có Quỷ

Tác giả: Twentine

Ngày cập nhật: 03:08 22/12/2015

Lượt xem: 1341460

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1460 lượt.

i nhào về phía cái cây kia. Nàng vì quá cố sức để nhảy, nên khi nàng vừa túm được cái khăn kia, đầu nàng cũng va vào thân cây. Đợi nàng xua đi hết sao trăng bay đầy đầu, nàng mới phát hiện Linh Nhi đang đứng bên cạnh mình, ngẩn ngơ.
Tiểu Xuân quay đầu nhìn theo ánh mắt Linh Nhi, thấy Vệ Thanh Phong đang đứng trước mặt hai người.
Tiểu Xuân lập tức bối rối.
Vệ Thanh Phong cúi người, khẽ nói một câu “thất lễ” rồi vươn tay nâng tay Tiểu Xuân, đỡ nàng dậy.
“Cô nương, có sao không?”
Vẻ mặt Tiểu Xuân giống hệt như Linh Nhi, đều đờ cả ra.
Vệ Thanh Phong: “Cô nương?”
“A!” Tiểu Xuân đột nhiên bừng tỉnh nhận ra ai đang nói chuyện với mình, nàng lắc mạnh đầu “Không có! Ta không sao!”
Vệ Thanh Phong gật gật đầu, khẽ nói: “Vậy tại hạ xin đi trước.”
Tiểu Xuân đưa mắt nhìn Vệ Thanh Phong đi xa, cả người cứ như say rượu.






Đợi đến khi Tiểu Xuân dẫn Linh Nhi đến nhà ông lão thì trời cũng đã gần tối.
Mặc dù Linh Nhi khá độc miệng nhưng xem bệnh vẫn vô cùng tỉ mỉ, nàng bắt mạch cho ông lão xong, vừa tự mình cho ông lão uống thuốc. Khi ông lão tỉnh lại nhìn thấy trong nhà có thêm hai người thì mơ mơ màng màng nói: “Đây…đây là….”
Tiểu Xuân đỡ ông lão dậy, giúp ông lão thuận khí.
“Ông ơi, ông đừng lo lắng, cô ấy là bạn của cháu, tới để xem bệnh cho ông.”
Ông lão chậm rãi lắc đầu “Không, không cần. Ta…nhà ta không có, không có tiền.”
Tiểu Xuân: “Không nhìn thấy à, đang mài cọc gỗ đó.”
Linh Nhi đi đến, nhìn quanh đống cọc gỗ kia: “Đây là cái gì, lần trước đến hình như đâu có?”
Tiểu Xuân vùi đầu làm, thuận miệng đáp: “Hôm qua chặt mấy cái cây, muốn dùng để xây lại nhà.”
“Xây nhà?” Linh Nhi tỏ vẻ kinh dị nói “Ở đây á?”
Tiểu Xuân gật gật đầu.
Linh Nhi: “Vì sao phải xây nhà chứ?”
Tiểu Xuân: “Cái nhà này hỏng hóc nhiều lắm rồi, ai mà ở được nữa, nên phải xây nhà mới.”
Linh Nhi kinh ngạc nhìn Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân liếc nàng một cái: “Làm gì mà nhìn ta như thế?”
Linh Nhi đưa tay, đặt vào trên trán Tiểu Xuân, Tiểu Xuân ghét bỏ tránh qua một bên.
Linh Nhi: “Không phải cô cũng bị bệnh đó chứ?”
Tiểu Xuân: “Nói gì đó.”
Linh Nhi: “Vậy tại sao cô phải giúp họ xây nhà?”
Tiểu Xuân: “Mắt Lý Thanh không tốt, hắn làm một mình không được.”
“….Lý Thanh?” Linh Nhi khẽ nhướng mày “Là tên của tên trộm dược liệu kia? Hắn không nhìn thấy thì sao, thiên hạ này thiếu gì người mù, dượng của thím Trương cũng là người mù, sao không thấy cô xây giúp ông ấy cái nhà?”
Tiểu Xuân dừng việc trong tay lại.
Đúng vậy, trên đời này nhiều người mù như thế, nhiều người đáng thương như thế, vì sao nàng cứ khăng khăng phải giúp Lý Thanh?
“Nói đi, câm rồi à?” Linh Nhi chống nạnh, vừa định nói gì đó, cái nắp gỗ lại được mở ra.
Màn đêm buông xuống, Lý Thanh đẩy cái nắp, nhảy ra ngoài.
“Mẹ ơi—-!” Linh Nhi đứng gần đó bị Lý Thanh đột nhiên xuất hiện làm sợ đến mực mặt xanh mét.
“Ha ha!” Tiểu Xuân ngồi bên cạnh cười ngã tới ngã lui.
Linh Nhi lập tức lùi về sau mấy bước, hoảng sợ nhìn người đột nhiên xuất hiện “Đây….Đây là….”
Tiểu Xuân đi đến, chạm chạm vào Lý Thanh, Lý Thanh nhận ra Tiểu Xuân, đưa tay nắm lấy cổ tay nàng.
Linh Nhi: “….”
Tiểu Xuân cười cười với Linh Nhi, nói: “Không phải cô muốn gặp hắn à, đây, cho cô gặp nè.”
Lý Thanh hơi nghi ngờ khẽ động đậy, Tiểu Xuân quay sang khẽ an ủi hắn: “Không sao không sao, cô ấy là Linh Nhi, là một người bạn của ta. Cô ấy biết y thuật, ta mời cô ấy đến xem bệnh cho ông lão.”
“Ùng ục….”
Linh Nhi :”….Vừa rồi là cái tiếng gì thế?”
Tiểu Xuân: “Hắn nói cám ơn cô.”
Linh Nhi nhảy đổng lên quát: “Ta không bị điếc! Hắn rõ ràng kêu ùng ục mà!”
Tiểu Xuân rất sâu sắc lắc lắc đầu: “Không không, hắn nói là cám ơn.” Nàng dùng cùi chỏ đụng vào Lý Thanh “To con, huynh có phải mới nói đa tạ không?”
Lý Thanh ngơ ngác đứng đó, hồi lâu sau mới khẽ nói: “…..Cám ơn.”
Tiểu Xuân cười ha ha.
Linh Nhi nhìn Lý Thanh mấy lần, ánh mắt tỏ vẻ hoảng sợ, Tiểu Xuân nói: “Cô không cần sợ, hắn chỉ hơi to con một chút thôi.”
Linh Nhi cứ như là mèo bị dẫm đuôi: “Đây mà là “hơi to con một chút” đấy à!?”
Tiểu Xuân: “Tóm lại, cô không cần quá sợ hắn đâu. Nào, đúng lúc cô đang ở đây, giúp ta mài mấy cọc gỗ này đi.”
Linh Nhi: “Nằm mơ đi! Muộn lắm rồi, ta muốn đi về!”
Tiểu Xuân: “Giúp chút đi, không tốn bao nhiêu thời gian đâu.” Nàng nhét cái cưa vào trong tay Linh Nhi, lại đưa thêm một tấm ván gỗ cho nàng ấy, bản thân cũng vén tay áo lên, vẻ mặt nhiệt tình.
“Được rồi! Bắt đầu—-!”
Hai người đang định mài cọc gỗ, Tiểu Xuân thấy tấm vải trên mắt Lý Thanh hơi lỏng ra, nàng đặt cọc gỗ xuống, đến ngồi cạnh Lý Thanh.
“Băng vải bị lỏng mà cũng không biết à? Hay là trời tối nên hết cảnh giác nữa rồi?”
Lý Thanh ngẩng đầu, Tiểu Xuân đúng lúc đang đứng đối diện hắn, nàng vươn tay, kéo tấm vải trên đầu Lý Thanh xuống. Hai mắt Lý Thanh nhắm nghiền, khẽ cúi đầu, núp trong cái bóng phản chiếu của Tiểu Xuân.
“Nào, ngẩng đầu lên.”
Tiểu Xuân nâng đầu Lý Thanh lên,