
Công Chúa Biết Điều Một Chút Nha
Tác giả: --> Tinh Hồng<!--
Ngày cập nhật: 03:10 22/12/2015
Lượt xem: 1341213
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1213 lượt.
ọn một số đồ trên bàn, nháy mắt với Vương Xán một cái rồi cũng quay về tòa soạn.
“Em có vẻ không tập trung, có phải anh đã khiến em hồi ức về những chuyện nhạt nhẽo đã qua không?”
“Không phải. Em đang nghĩ đến một chuyện không liên quan. Đúng rồi, sao anh biết số điện thoại của em?” Sau khi chia ta, hai người không hề liên lạc, cắt đứt triệt để, hơn nữa sau khi đi làm, Vương Xán cũng thay số điện thoại.
“Hà Lệ Lệ cho anh đấy.”
Hà Lệ Lệ là bạn học cùng trường từ nhỏ đến lớn của Hoàng Hiểu Thành cũng là bạn đại học, bàn cùng phòng của Vương Xán. Nói cho cùng thì trước kia hai người quen nhau cũng là thông qua Hà Lệ Lệ. Hà Lệ Lệ tốt nghiệp xong cũng làm việc ở Thượng Hải, được Vương Xán cho vào nhóm bạn cùng trường nhưng hầu như không còn liên lạc với nhau nữa. Vương Xán nhớ lại chuyện cũ, không giấu được nụ cười buồn
:“Mấy giờ máy bay cất cánh? Xem liệu có thể cùng ăn cơm tiễn anh không?”
Hoàng Hiểu Thành lắc đầu cười: “Chỉ sợ không đủ thời gian nữa, bây giờ anh phải ra sân bây rồi!”
Anh gọi phục vụ đến tính tiền, trong lúc chờ người phục vụ đi lấy tiền lẻ, bỗng dưng anh hỏi: “Vương Xán, có phải em đã có bạn trai rồi không?”
Vương Xán gật đầu không chút do dự. Ánh mắt Hoàng Hiểu Thành dường như tối đi những nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, nửa đùa nửa thật làm bộ dạng đau buồn: “Anh cũng đoán ra từ lâu rồi, nhưng khi chính miệng em thừa nhận, anh lại rất đau khổ.”
“Đừng đùa nữa.” Vương Xán cười rồi đứng dậy: “Hai năm trước lúc chia tay, em đã chúc anh tiền đồ rộng mở, bây giờ vẫn là câu này.”
Hoàng Hiểu Thành lắc đầu thở dài, nhấc túi xách lên rồi kéo vali cùng cô bước ra ngoài. Bên ngoài mặt trời vẫn kiểu hãnh trên cao, hơi nóng phả vào mặt. Anh vừa giơ tay vẫy taxi vừa hỏi: “Vương Xán, em còn nhớ không? Chúng ta gặp nhau và chia tay đều vào mùa này.”
Mùa hè của lần đầu gặp nhau, mùa hè tốt nghiệp và chia tay ấy, cô làm sao có thể quên được. Vương Xán chỉ cười bối rối: “Giữ lại một chút hồi ức cũng tốt mà.”
“Mùa hè ở Thượng Hải và ở đây cũng nóng như nhau, với kiểu thời tiết này, anh luôn có một ảo giác là mình chưa từng rời xa thành phố này.”
Lúc đó có một chiếc taxi dừng trước mặt, Hoàng Hiểu Thành cho vali vào cốp xe, quay đầu nhìn Vương Xán, bỗng dưng thu lại vẻ mặt nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Có những lúc, anh chỉ mong mình chưa rời xa thành phố này.”
Anh lên xe, Vương Xán đứng dưới ánh nắng thiêu đốt của chiều hè, ngẩn ngơ nhìn chiếc xe biến mất.
Về đến tòa soạn, Vương Xán mở máy tính bắt đầu viết bài cô vẫn còn cảm giác choáng váng.
Được giữa chừng, cô không viết nổi nữa. Câu nói cuối cùng của Hoàng Hiểu Thành cứ vang lên bên tai cô, đây có gọi là tán tỉnh không? Hình như không giống. Hoàng Hiểu Thành mà cô biết tưởng chừng thiếu trách nhiệm nhưng thật ra với người khác và với công việc lại rất đúng mực. Khi hau người ở cùng nhau đều vô cùng thoải mái. Chia tay rồi Vương Xán ít nhất cũng không có oán hận nữa. Cô tình nguyện ở bên bos mẹ, vui vẻ sống, nhưng cô có thể hiểu được quy tắc đối nhân của người có gia cảnh bình thường như Hoàng Hiểu Thành – dù sao quy tắc đó không bao gồm cô.
Vương Xán không hề buồn rầu, cô không nghĩ là sau khi Hoàng Hiểu Thành đến một đô thị lớn để phấn đấu thì cuộc sống cô sẽ bị ảnh hưởng. NHưng thật sự thì cô đã đau khổ trong khoảng một thời gian khá dài. Ban đầu họ đã có quảng thời gian ngọt ngào ngắn ngủi, thế mà khi chia tay người con trai ấy lại đưa ra quyết định tuyệt tình như thế, thậm chí còn không có ý nghĩ vì cô mà ở lại. Cho dù có rộng lượng đến mức nào thì cô cũng không thể có chút hoài nghi và cảm giác mất mát. Bây giờ anh lại nói anh ước chưa từng rời khỏi đây ít nhiều chạm đến hồi ức đã xa và những tâm tư giấu kín của cô.
KHông biết ngẩn ngơ được bao lâu, bỗng có người gõ bàn Vương Xán, gọi tên cô. Cô ngẩng đầu nhìn, là đồng nghiệp mảng kinh tế Lý Tiến Hiên.
Cô trừng mắt nhìn anh: “Làm tôi giật cả mình.”
“lúc nãy rõ ràng cô đang một du giữa ban ngày, tôi gọi cô tỉnh lại, để chủ nhiệm Dương thấy thì cô phiền phức rồi!”
“Vậy cảm ơn anh nhé!”
“Này , tôi tiết lộ cho cô một tin nhá, cô có muốn nghe không?”
Vương Xán tinh thần tỉnh táo, mọi người chạy các mảng khác nhau, thường sẽ vô tình biết một số tin tức không liên quan đến bài viết của mình nhưng đối với đồng nghiệp lại rất có giá trị thời sự. Hơn nữ, Lý Tiến Hiên lại viết bài sâu về mảng tin tức kinh tế, nổi tiếng là người thạo tin.
“Tất nhiên là muốn rồi, anh mau kể đi.”
“Công ty bất động sản Tín Hòa có khả năng sẽ gặp vấn đề về vốn.”
Vấn đề về vốn đối với những công ty bất động sản nhỏ không phải là lại , nhưng dù sao giám đốc công ty Tín Hòa lại là bố của Thẩm Tiểu na nên Vương Xán không thể không có đối chút quan tâm, cô hỏi: “Đến mức nào?”
“Không lạc quan lắm! Thẩm Gia Hưng vừa ăn Tết xong đầu óc còn lâng lâng, không hài lòng với việc phát triển căn hộ nhỏ, đầu tư khắp nơi, ngoài nhà ở ra còn mua đất gần khu công nghiệp.”
Vương Xán vẫn nhớ chuyện nào: “Đúng vậy, tin tức đó là do tôi viết. Hình như các doanh nhân trong n